Chương 8

2.6K 129 20
                                    

Mấy ngày sau khi trở về từ bệnh viện, dạ dày yên tĩnh được một thời gian lại bắt đầu quấy phá. Tôi chật vật gắng gượng đến trưa,  sau khi cuộc họp với toàn thể bộ phận thiết kế kết thúc, tôi nói với thư ký một tiếng rồi về sớm. Cửa hàng 4S gọi điện đến báo ngày mai có thể sẽ sửa xong xe tôi, bảo tôi có thời gian thì đến đó một chuyến. Ngẫm lại, có thể bình an chống đỡ được qua ngày mai hay không cũng là một vấn đề. Về nhà tôi ngã vật xuống giường ngủ mê man. Tối nay Trình Viễn Phong đến nhà mẹ anh ấy ăn tối, như thường lệ sẽ không về, tôi có thể yên tâm mạnh dạn nằm thẳng cẳng.

Trong cơn mơ màng tôi bị ai đó ôm lấy, có ai đó dùng cằm cọ vào mặt. Tôi mơ thấy giấc mộng không đẹp lắm, đang sẵn cơn khó chịu nên vung tay đẩy ra nhưng vung vào khoảng không trống rỗng.

Sau đấy cũng tỉnh giấc.

"Em ăn cơm chưa?" Trình Viễn Phong hỏi.

Tôi lắc đầu, với lấy điện thoại: "Mấy giờ rồi?"

"Hơn 7 giờ." Anh kéo điện thoại ra xa không cho tôi chạm vào, "Em ăn rồi à?"

Tôi nhích ra xa hơn, lắc đầu hỏi: "Sao anh về sớm vậy?"

Không phải lần nào mẹ anh cũng hận không thể nhốt anh lại sao?

Anh cười khan hai tiếng, trả lời: "Anh vốn phải ở đó, nhưng nghe nói em khó chịu nên chạy về thăm em một tí."

Tôi thoáng liếc sang anh, vén chăn lên rồi xuống giường. Dạ dày không còn đau, cơn đói cũng kéo đến. Tôi đi vào nhà vệ sinh, đến khi bước ra thì thấy anh ngồi trong phòng khách, không bật đèn chỉ châm điếu thuốc, không biết đang nghĩ gì. Tôi đặt một trăm tệ đảm bảo những gì tôi đã nói đã làm ở bệnh viện với mẹ anh ấy đều được bà thêm mắm dặm muối kể lại cho anh. Nữ vương ấy từ mấy năm trước vẫn luôn xem việc chia rẽ chúng tôi là sự nghiệp trọn đời nên tôi không mấy ngạc nhiên, rửa sạch tay xong tính toán nấu ít đồ ăn cho mình.

Trong tủ lạnh trừ bia và tàu hủ ky ăn còn sót lại ra thì không có gì khác, trên nóc tủ lạnh còn lại một gói mì. Tôi lấy xuống nhìn, đã hết hạn 3 ngày. Song thứ này có đủ thứ chất bảo quản, hết hạn cũng không sợ. Vừa tính xé ra thì bị người kia giật lấy.

"Bao lâu rồi? Hết hạn rồi đúng không?" Trình Viễn Phong vừa nói vừa kiểm tra ngày, xem xong thì tiện tay ném vào thùng rác, "Đi ra ngoài ăn đi."

"Ăn gì?" Tôi cởi cúc áo ngủ đi vào phòng ngủ thay quần áo.

Anh đi theo sau, đưa ra đề xuất. Buffet xiên nướng, tàu lẩu, sushi băng chuyền, với mỗi lời như thế dạ dày tôi lại quặn thắt một lần, cuối cùng tôi vứt áo khoác lên giường: "Nếu anh không có đề xuất nào tốt thì em thà đi lục lại gói mì kia."

"Vậy ăn mì đi." Anh giơ hai tay tỏ vẻ đành cam chịu, "Không phải mấy ngày trước em nói muốn ăn mì cà chua trứng ở quán trước cổng trường học sao?"

Khi tôi học cao học, anh đến đón tôi tan học xong cả hai sẽ ra quán nhỏ trước trường ăn tô mì trứng rồi mới về nhà. Mấy ngày trước có em gái khóa dưới liên lạc với tôi, trong kỳ nghỉ muốn đến công ty tôi thực tập, lúc chuyện trò nhân tiện hỏi đến quán mì đó, nó vẫn còn đấy, còn mở thêm chi nhánh trong trường. Tối trở về tôi tình cờ nhắc về nó, không ngờ anh ấy vẫn nhớ kỹ.

TÔI SẮP CHẾT RỒI - XA LY TỬNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ