9

81 10 2
                                    

"Nhất Bác, ổn chứ? Sao người em toàn mùi rượu thế này?"

Ngô Thế Huân vừa thấy Vương Nhất Bác phanh xe lớn ở gara đã vội chạy xuống, lại thấy cậu loạng choạng suýt ngã về phía mình.

"Có chút mệt thôi."

Vương Nhất Bác lắc lắc đầu ra hiệu mình không sao. Ngô Thế Huân khẽ lườm rồi đỡ cậu vào trong nhà. Vì Phác Xác Liệt đã nói rằng Vương Nhất Bác bị thương nên Ngô Thế Huân đã chuẩn bị sẵn một chút thuốc cũng như băng gạc y tế. Vương Nhất Bác thoáng chút ngạc nhiên nhưng cũng hiểu ra được, có lẽ Phác Xác Liệt hoặc Tiêu Chiến đã nói cho Ngô Thế Huân biết. Liệu có thể là Tiêu Chiến chứ? Liệu anh ấy còn có chút quan tâm đến cậu sao?

"Là Phác Xán Liệt nói cho anh biết."

Vương Nhất Bác cười nhạt, vừa bất đắc dĩ mang ơn cứu mạng của hắn, bây giờ còn được hắn quan tâm nhắn cho Ngô Thế Huân chăm sóc mình, thật có chút nực cười. Vương Nhất Bác vừa từng hy vọng rằng, có thể người nói chuyện đó là Tiêu Chiến không?

"Hôm nay có người muốn đánh em."

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn như cún con ngồi cho Ngô Thế Huân thoa thuốc cho mình, chầm chậm kể lại mọi chuyện.

"Người đó có thể liên quan đến cái chết của ba mẹ anh và em. Nhưng lúc đó còn có Phác Xác Liệt và Tiêu Chiến nên cũng không tiện.Cứ để em tiếp tục điều tra đi ."

"Được rồi, nghỉ sớm đi, đừng nghĩ nhiều nữa."

Ngô Thế Huân mông lung suy nghĩ một hồi lâu,sau đó thu dọn thuốc trên bàn rồi nhắc nhở Vương Nhất Bác đi nghỉ.

Thực ra năm đó ba gia tộc được gọi là tam vương thì hai trong số đó xảy ra thảm án, còn mất hết tất cả, duy chỉ còn SC của Phác Lôi Hạo cùng gia đình hắn bình an vô sự, còn dần đi lên như diều gặp gió, không phải không có cơ sở để nghi ngờ. Nhưng bao năm trôi qua, dù Ngô Thế Huân có cố điều tra thế nào đi nữa, còn nhân việc Tiêu Chiến gia nhập SC để lấy cớ vào đây, cũng không có thêm được chút thông tin gì khả nghi. Phác Lôi Hạo cùng tay chân của hắn làm việc vô cùng kín tiếng, còn con trai hắn Phác Xác Liệt ngoài dạo gần đây mới hay tiếp xúc, thì trước đây Ngô Thế Huân cũng chưa từng gặp qua. Nghi ngờ cũng chỉ là nghi ngờ, việc năm đó cảnh sát cũng kết luận mọi chuyện là do tai nạn, lại khó có chứng cứ như vậy, cậu cũng không thể nào buộc tội ai được. Nhưng tại sao lần này bọn chúng lại chỉ tìm Vương Nhất Bác mà không tìm cậu? Rốt cuộc vì lí do gì?

"Ba, mẹ, cô, chú...con xin lỗi...dù thế nào,con cũng sẽ tìm lại công bằng,không để mọi người ra đi oan ức như vậy đâu."

Như thường lệ, hôm nay Ngô Thế Huân vẫn đến công ty làm việc như mọi hôm, trước khi đi còn chuẩn bị đồ ăn sáng cho Vương Nhất Bác.

Thời tiết hôm nay khá tốt, tâm trạng cũng không tệ, Ngô Thế Huân muốn đi lòng vòng ngắm thành phố một lượt trước khi đến giờ tắc đường. Hơn nữa còn mua một ly Starbucks Caramel Macchiato cho Phác Xán Liệt, dù sao hôm qua hắn cũng giúp đỡ Vương Nhất Bác, coi như là cảm ơn, cũng là xin lỗi chuyện ly cà phê muối lần trước.

Thấy phòng hắn không có ai, Ngô Thế Huân nghĩ rằng hắn chưa đến nên chỉ đặt ly cà phê lên bàn sau đó rời đi. Vừa ra đến cửa đã gặp hắn cùng Tiêu Chiến vui vẻ bước tới.

Tất cả tình yêu đều là giả Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ