Tiêu Chiến hận không thể cho em trai nhỏ ăn hành một trận để hả giận, cớ làm sao mà anh đã cố gắng tránh Vương Nhất Bác như tránh tà rồi mà người trên danh nghĩa là bạn trai anh lại cố đẩy vào làm gì không biết.
"Phác Xán Liệt, em giỏi lắm."
Tiêu Chiến ôm đầu đau khổ, trái lại Phác Xác Liệt lại vô cùng vui vẻ uống cà phê Tiêu Chiến mua cho, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ:
"Tuy rằng em cũng không ưa tên nhóc đó cho lắm,nhưng dù sao cũng tiết kiệm được một khoản tiền khổng lồ cho SC, chấp nhận gặp cậu ta nhiều chút cũng không sao."
"Vì tiền mà bán đứng anh em thế hả? Anh thật là tức chết mà." Tiêu Chiến mếu máo làu bàu.
"Công việc là công việc mà. Anh biết em sẽ không thể từ chối một món hời như vậy. Hơn nữa, em biết anh và cậu ta vẫn còn tình cảm với nhau mà, thật chẳng hiểu sao anh sống chết vẫn không muốn nhận. Em đã nói nếu anh sợ ba mẹ chúng ta cấm cản ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu ta, thì vẫn có bức bình phong là vị hôn phu Phác Xán Liệt em cơ mà. Em với anh đang phải diễn cảnh yêu nhau, em không khổ tâm thì thôi, anh đau khổ nỗi gì?"
"A... thật khổ tâm quá.... Sau này đủ trưởng thành em sẽ hiểu thôi."
"Anh lớn hơn được có một tuổi mà dám nói em chưa trưởng thành?"
"Anh xin lỗi, là anh sai. Nói chung chuyện tình cảm của anh và Vương Nhất Bác không còn gì nữa rồi. Không cứu vãn được nữa."
Phác Xác Liệt nhìn gương mặt bình thản đến đau lòng của Tiêu Chiến, trong lòng cũng thấy không vui vẻ gì. Từ trước đến giờ Tiêu Chiến vẫn luôn là như vậy, chuyện vui thì đem dành cho người khác, còn chuyện đau lòng buồn bã chỉ biết giữ riêng cho mình, có cậy miệng cũng chẳng bao giờ than vãn một câu. Đã nhiều lần tự nhủ chuyện của anh để anh tự giải quyết, nhưng bất quá cũng không kìm lòng được mà muốn xen vào.
"Còn em Phác Xác Liệt, dạo này em rất thân thiết với Ngô Thế Huân. Hết lần này đến lần khác đưa cậu ta về, đồng nghiệp trong công ty còn thấy hai người cùng nhau đi ăn... Anh đã nhắc nhở em rồi đấy, tốt nhất ngoài quan hệ công việc thì đừng phát sinh bất cứ thứ gì liên quan đến hai anh em họ." Tiêu Chiến nghiêm túc nhắc nhở Phác Xác Liệt một lần nữa.
Phác Xác Liệt chỉ cười xoà:
"Chỉ là giống anh, thấy thương hại người ta một chút, chứ anh sợ em sẽ thích cậu ta sao, anh nghĩ nhiều rồi."
"Thương hại."
Hai chữ thương hại lặp đi lặp lại trong đầu anh. Cũng chính anh cũng nhắc đi nhắc lại hai từ đó với Vương Nhất Bác, và cuối cùng cũng vì tình yêu đó mà đau đến nghẹt thở. Hai chữ thương hại đó của anh chỉ là cái cớ che đi cảm xúc mãnh liệt mà anh dành cho Vương Nhất Bác mà thôi. Tiêu Chiến bỗng cảm thấy thật đau lòng. Nếu như Phác Xác Liệt đi lại vào vết xe đổ của anh thì sao? Còn điều gì oan nghiệt hơn như vậy nữa chứ? Cả thế giới này còn chưa đủ đau khổ hay sao?
"Thôi, mới sáng sớm đã hết chuyện này đến chuyện kia rồi. Anh chuẩn bị đi, chiều nay chúng ta sẽ gặp mặt bên BXG."

BẠN ĐANG ĐỌC
Tất cả tình yêu đều là giả
FanficCouple chính : Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến Phác Xác Liệt x Ngô Thế Huân Thực sự là tôi rất bận và cũng biết tôi đang Drop "Augenstern" nhưng mà thật sự dạo này ý tưởng cứ nhảy trong đầu nên tôi muốn tôi phải biết . T...