⊹⊱Chương 2579: Phiên ngoại 1: Năm tháng vì mời (13)⊰⊹

2.2K 294 4
                                    

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Mông Trần bị bệnh, lúc thì ngủ lúc thì tỉnh, mơ mơ màng màng cần cần người chăm sóc.

Sơ Tranh ngại phiền phức, cho nên trực tiếp ngủ lại bên cạnh hắn.

Mông Trần uống thuốc rồi, ngủ một giấc dậy cảm thấy đã khỏe hơn nhiều, nhưng nhìn thấy người bên cạnh mình, lại cảm thấy không xong rồi.

Mông Trần quan sát gian phòng, xác định đây không phải phòng của hắn.

Tối hôm qua hình như hắn đến tìm cô, hỏi cô có thuốc cảm không...

Mông Trần cẩn thận dịch tay Sơ Tranh ra khỏi, cẩn thận xuống giường.

Một chân vừa giẫm xuống mặt đất, quần áo bỗng bị níu lại.

Cả người hắn trực tiếp đổ về, bị người ta ôm lấy, một bàn tay bao trùm lên trán hắn.

"Hạ sốt rồi."

"... Ừ." Mông Trần nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói căng cứng, "Tôi cảm thấy đã tốt hơn rất nhiều rồi."

"Lát nữa uống thêm một lần thuốc nữa." Sơ Tranh đắp chăn lên người hắn, "Ngủ thêm chút nữa đi."

"..."

Mông Trần sao mà ngủ được.

Nhưng hắn cũng không dám động, yên tĩnh làm cái gối, để Sơ Tranh ôm hắn ngủ.

Sau đó có thể là thân thể không thoải mái lắm, lại mơ mơ màng màng ngủ một lát.

Chờ hắn tỉnh lại lần nữa, trên giường cũng chỉ còn lại một mình hắn.

Nghĩ đến hình ảnh trước đó, nhịp tim của Mông Trần dần dần tăng tốc.

Mông Trần giơ tay vò vò đầu ngồi dậy, xuống giường rồi xếp chăn lại, sau đó mở cửa ra ngoài.

-

Sơ Tranh ngồi trong phòng khách đọc sách, thấy hắn xuống lầu, để sách xuống, ra hiệu hắn đi qua.

Có lẽ đầu óc Mông Trần còn hơi choáng váng, trực tiếp đi đến bên cạnh cô, rất tự nhiên ngồi xuống.

Sơ Tranh đưa thuốc và nước trên bàn cho hắn: "Uống thuốc đi."

Mông Trần cảm thấy mình rất khỏe, không muốn uống lắm: "Tôi cảm thấy rất khỏe, có thể không cần uống cũng được."

Sơ Tranh không nói nhảm, chỉ một câu: "Anh tự uống hay là để tôi đút?"

Mông Trần: "..."

Mông Trần lựa chọn vế đầu.

Luôn cảm thấy cô đút không phải biện pháp gì tốt.

Mông Trần chịu đựng vị đắng, uống hết thuốc, uống hết cả một ly nước đầy cũng không vơi hết được mùi thuốc khó chịu kia.

Trước kia Mông Trần bị bệnh, đều là khi hết triệu chứng là không phải uống thuốc nữa.

Khi có triệu chứng nghiêm trọng, vị giác sẽ trì độn đi rất nhiều, cho nên không khó uống như vậy.

(Quyển 13) [Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! - Mặc LinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ