Sáng sớm đi ăn xôi thịt kho với mấy thằng cùng lớp, vào điểm danh rồi mấy đứa phi ra ngoài ăn. 1 suất xôi rồi thêm 2 quả trứng vịt lộn, 2 thằng bạn ngồi méo miệng vì thấy tôi ăn kinh khủng quá, đơn giản lấy sức thôi mà @@. Đi học về rồi đi chơi game, bỗng dưng tôi đau bụng lắm, không hiểu sao cứ như ai đấm vào bụng vậy. Về nhà nằm tí nhưng vẫn đau, xuống hỏi bà chủ nhà thì bảo khéo bị ruột thừa, đau lắm thì phải nhập viện gấp, tôi nghe lời làm theo, đàn ông con trai chả biết cái gì nên tôi gọi cho 2 chị nhờ vả. Đi siêu âm thì bác sĩ bảo viêm thật, nhập viện ném vào phòng cấp cứu, đói dã man mà chẳng được ăn gì.
- Mày ăn cứt à mà đau ruột thừa?
- Có biết đâu tự nhiên đau bụng mà.
Rồi bác sĩ đi vào.
- Bệnh nhân Mạnh chuẩn bị vào mổ nhé.
- Đến mày rồi kìa – Chị Hương nói
Ngồi ngoài đợi vì đang có người mổ nội soi, chán chán rút cái điện thoại ra.
- Mày chưa gọi cho Quỳnh à?
- Chưa.
- Thế để tao gọi cho.
- Không được.
- Sao?
- Nhỏ bảo ở trong bệnh viện không ngửi được mùi thuốc, lần trước dẫn vào nôn lên nôn xuống rồi.
- Ừ, thế để bảo mấy thằng kia.
- Điên, mấy thằng ý lại bô bô với Quỳnh. Tốt nhất không bảo ai cả.
- Thế biết ăn nói thế nào, mất luôn buổi đi biển cmnr.
- Phải chịu thôi, em khỏi thì đi. Hè hè.
- Lúc ý hết mẹ nó hè rồi.
Thấy bác sĩ đi ra, với xe cáng kéo bênh nhân ra, đến lượt tôi rồi. Hồi hộp quá…
- Bệnh nhân Mạnh vào phòng mổ.
- Đi đi, chị ở ngoài đợi.
- Dạ
Tôi đi vào, lần đầu tôi đi mổ đấy, run run mà không biết có đau không nữa. Vào tôi thấy có chị y tá trẻ lắm, không đeo khẩu trang thấy mặt xinh lắm, dáng chuẩn nữa. Tôi nằm lên giường, đầu tiên kéo quần kéo áo tôi lên, ông bác sĩ còn trêu.
- Rậm thế, to nữa chứ.
Nghi án gay rồi, chị y tá thì quay sang tôi tủm tỉm cười, ngại không biết chui vào đâu, tiêm vào tủy rồi nên đơ luôn với liều thuốc ngủ nữa. chả biết trời trăng gì nghe thoáng thoáng là phải mổ banh, không mổ được nội soi. Che tấm vải trắng trước mặt làm tôi chả nhìn thấy gì cả, nhìn lên màn hình thấy trong bụng tôi, ghê bỏ mẹ thế lại ngủ tiếp. Đến lúc bác sĩ bảo ‘’Xong rồi’’ tôi mới tỉnh, được bác sĩ lau chùi sạch sẽ mặc quần áo bệnh nhân kéo ra phòng hồi sức.
- Người ta mổ có 30’, mà mày mổ 1 tiếng, làm tụi tao lo.
Tôi chả còn sức đâu mà nói, tưởng mổ đau lắm ai dè chả thấy gì, nằm nghỉ lúc rồi bắt đầu nhói, thuốc giảm đau hết tác dụng. Quằn quại lắm luôn, chị bảo thuê phòng riêng cho thoải mái, khiêng tôi vào phòng nằm lên đệm, đù mẹ chơi nhau vãi. Đêm nằm ngủ ướt hết cả lưng mà vẫn phải chịu chẳng cựa quạy được gì. Đi vệ sinh bằng bô toàn phải nhờ bác sĩ (đàn ông) giúp, tại đau mà phải có người lấy bô cho chứ có đi được đâu, với cả đỡ lưng cho ngồi nữa. Cứ như người khuyết tật.
Giật mình thức trong đêm, tôi nhớ nhỏ quá, chỉ nói vỏn vẹn là đi về quê có việc rồi thế mà mấy tích luôn. Điện thoại vẫn mở thỉnh thoảng nghe cho nhỏ bớt lo, mà sao lúc đấy ngu thế không biết, đương đâu nói toạc luôn phải mổ đi được người yêu chăm sóc, nghĩ mãi nghĩ mãi chót rồi thì thôi vậy. Tối ngủ chị My có trông nom tôi 2 tối đầu, nhỡ có biến gì thì còn giúp được, còn những ngày sau tôi cắt chỉ, đi lại hơi chập chững rồi nên không cần ai trông nữa. Mổ xong mà nước không được uống chỉ chuyền khát khô cả cổ mà chỉ được nhấp môi, đến cái lúc được uống nước cũng chỉ uống được một tí không được uống nhiều… Cơm không được ăn chỉ được ăn cháo trắng, đối diện lại là cái cantin của bệnh viện, người người đi ăn kem hút thuốc uống trà đá mà tôi thèm quá.
Sáng sớm ngày thứ 4 trong bệnh viện, 3 thằng rồng rắn hùng hổ lao vào phòng:
- Đm thằng chó mày đi viện không nói với bọn tao một câu, anh em thế à? – Thằng Lâm hổ báo nói
Thằng Nam tiếp lời:
- Quê mày đẹp nhỉ? – Nói móc.
Giờ đến thằng Quang:
- Khỏe thế này sắp về rồi còn gì?
Thực ra là khỏe thật, ngày nào cũng chuyền nước có được hột cơm nào vào mồm đâu. Mấy ngày đầu đau gần chết, đến ngày thứ 2 thì được cắt chỉ. Lại có đám thực tập nữa vào hỏi han đại loại như ‘’Anh tên gì, anh ở đâu, bao nhiều tuổi, anh có đau không, mấy ngày cắt chỉ, anh quan hệ với ai chưa, anh dậy thì năm lớp mấy…’’…
Có quen được một em, tên Nhung, da trắng cao như sào chọc cứt hơn 1m7 dáng đúng kiểu người mẫu, mặc áo trắng của y tá bác sĩ nên chả biết ở ngoài em ăn mặc như thế nào nhưng ấn tượng lần đầu gặp là em nó có cặp mắt rất cuốn hút và má lúm nên duyên lắm. Em nó vào hỏi linh tinh rồi thế nào em nó tìm điện thoại trong túi, loay hoay tưởng em nó định xin số điện thoại mình mà vẫn thấy em nó mò mẫm sờ soạng khắp người với cái mặt lo lắng.
- Không tìm được điện thoại à?
- Dạ.
- Điện thoại anh này gọi đi xem ở đâu.
Tôi đưa con cục gạch ra, em nó cười cười chắc chê tôi dùng điện thoại cùi bắp. Gọi xong vẫn im re.
- Chắc em để điện thoại đâu rồi đấy, xem lại trong phòng đi.
- Dạ thôi em chào anh, anh nghỉ đi nhé rảnh em qua.
- Ừ chào em.
…. Miên man quá quá trình quen em Nhung này sẽ kể sau, chắc chắn chỉ là EM GÁI, EM GÁI nhé không phải EM NUÔI. Lại với 3 thằng của nợ kia.
Chúng nó mang thùng sữa chua, chả biết làm cái gì nên tôi hỏi.
- Mang cái thùng này đến làm gì?
- Mày khỏe chưa, muốn về nhà chưa? – Thằng Quang hỏi, có mỗi nó quan tâm tôi ý, hix hix.
- Ở nốt hôm nay, giờ về luôn cũng được nhưng theo dõi nốt hôm nay đã.
- Ừ.
- Thế cái thùng này để làm gì?
- À mai về trả tiền viện phí mang thùng này đến biếu mấy ông bác sĩ y tá chứ sao, kiêng biếu tiền nên tao mua cái này.
Thằng này được cái lo xa, nó hiểu đời lắm nên cái gì cũng phải có phương án dự phòng. Nó là người cẩn thận, nên đi đâu với nó yên tâm lắm, làm bạn với nó cũng thế, quan tâm tất cả anh em mà nó thể hiện ra ngoài. 2 thằng kia thì im ỉm mà làm chả nói với ai… Giống hệt tôi.
- Mà chúng mày có nói với ai nữa không đấy?
- Bà My bảo không nói cho ai nên bọn tao có dám bép xép với đứa nào đâu.
- Ừ tốt.
Cả ngày chúng nó ở cùng tôi, cái phòng thì có 2 giường tôi một giường còn 3 chúng nó một giường, trưa thì chật quá kê 2 cái giường sát vào nhau 4 đứa ngủ chiều lại kê như cũ. Tối hôm đấy thì gặp cái sự cố mà cả cái khu đấy ai ai cũng phải trốn ra ngoài.
8h trời hiu quạnh, gió mát, kê 2 giường vào nhau để đánh bài giết thời gian, đang ngồi từ đâu có mùi thum thủm và nó nồng nặc dần và đều. Cái mùi cống rãnh là còn nhẹ, đây nó còn kinh khủng hơn nhiều. Tôi ngại không muốn đi ra ngoài nên 3 thằng kia chạy ra từ lúc nào không biết, tôi chùm kín chăn mà vẫn thế, ở lại phòng chắc bị ngộ độc nên phải chuồn ra ngoài. Đi từng bước từng bước một tay bấu tường một tay bịt mũi nó khổ thế nào, đi ra cantin ngồi ghế đá chả làm được cái con mẹ gì cả, ngồi nói chuyện tào lào rồi mấy ông già đang chơi cờ nói:
- Ông có biết vụ gì không mà mùi thối thế?
- Trong kia có ông nào tắc ruột ý, thông ruột nên cứt là ra hết, này chắc còn dài dài.
Mấy thằng biết chuyện ngồi cười khúc khích, đến 9h thì hết, chả biết làm cái gì mà còn mùi thơm nữa kìa, mấy thằng về đi tắm hết rồi còn mình tôi lóc cóc vào phòng rồi tí chúng nó lại lên. Hôm cuối cùng thế là đỡ tủi thân, tôi ngồi gọi điện cho nhỏ.
- Đang làm gì đấy? – Gọi lần nào tôi luôn nói câu đấy đầu tiên ==!
- Vừa đi chơi với lũ bạn.
- Vui không?
- Không.
- Thế đi làm gì?
- Có anh mới vui.
- Ừ mai anh về rồi.
- Thật hả?
- Ừ.
- Mà em nghe tiếng ồn lắm, có cả tiếng xe cứu thương nữa, anh trong bệnh viện đấy à?
- Đâu… anh… anh vào thăm thằng bạn nó bị đâm xe.
- Đâu đưa em nghe giọng bạn anh xem.
- Nó ngủ rồi.
- Anh nói dối giỏi lắm.
- Ơ không tin anh gọi nó dậy nhé.
- Thôi, anh liệu mà về sớm đi.
- Ừ. Ngủ sớm nhá.
- Ơ thế không nhắn tin à?
- Không.
- Xì.
- Hề, mai về rồi với điện thoại anh hết tiền. Thế nhá bye bye. Muahhh.
- Ghê quá.
Rồi cúp máy, cũng vừa tầm 3 thằng kia đến, lại ngồi đánh bài cho đến đêm thì chúng nó bắt tôi đi ngủ lấy sức mai còn đi về.
Dậy từ 9h, chúng nó mua cháo cho tôi mà lại còn là cháo gà (mổ ruột thừa mấy ông bác sĩ bảo không được ăn gà, nên cũng kiêng luôn mà chỉ được ăn cháo trắng) nên tôi đùn đẩy cho chúng nó ăn hết. Lại lóc cóc sang cantin mua cháo trắng lúc đấy mới dám ăn, mà có khi người ta hầm xương gà vào mình cũng có biết được quái đâu. Ra làm thủ tục nhập viện, may mà trước lúc mổ có cái bảo hiểm nên giảm được một nửa, giờ cho nhớ lại cũng chả biết là bao nhiêu nhưng cả tiền phòng 200k/ngày thì cũng kha khá và mỗi lần thay áo đút túi cho y tá 50k nữa.
Thu xếp hết quần áo với đống đồ linh tinh, gọi sẵn taxi rồi đem hết đồ đạc lên xe. Lúc vào đây chúng nó đi ôtô nên 2 thằng đi lấy ôtô về còn thằng Lâm đi cùng tôi. Trên đường tôi hỏi.
- Mày nói cho Mai rồi đúng không?
- Nói cái gì – Nó mặt đơ đơ
- Khổ tao lạ gì tính mày nữa.
- Ừ ừ…
- Nói với ai cũng được nhưng đừng nói cho Quỳnh biết là được.
-…
- Thế mày với Mai sao rồi.
- Lục đục lắm, nhiều lúc tao thấy Mai không yêu tao, có khi nó giận mày mà lấy tao làm bia đỡ đạn. Thế chả khác gì tao là thằng thuê để yêu à?
- Cứ từ từ, mày yêu Mai mà. Phải biết làm gì để dữ người mình yêu chứ.
Mày đần lắm – Tôi cười rồi vỗ vai nó.
Nó gật gật rồi tản sang chuyện khác cũng về đến phòng, chả hiểu 2 thằng kia nó đi kiểu gì mà đã đứng trước cổng đợi rồi. Khuân vác hành lý vào nhà, ôi cái căn phòng thân thương, mà quái không thấy khóa. Vào thấy con Như với 2 bà chị kia ngồi chễm chệ trên giường rồi.
- Khỏe hơn tí nào chưa mày? – 2 bà cùng hỏi.
- Em khỏe rồi.
Giờ đến con Như.
- Huhu em nhớ anh lắm ý.
- Tao đạp cho mày cái giờ, tao trong viện không vào thăm giờ lại còn giả đò.
Nó cười hề hề rồi lăn vào bếp, tôi ăn được cơm rồi nhưng thích ăn cháo hơn, có vài miếng rau với nem nhai đều đều. Bỗng có điện thoại của nhỏ. Tôi ra hiệu ‘’suỵt’’ để mọi người im lặng.
- Anh nghe này.
- Anh về nhà chưa.
- Ừ anh về rồi, em sang đây luôn đi.
- Về lúc nào không bảo em.
- Bảo em có ra đón anh không?
- Không, hihi, em vừa ngủ dậy.
- Ừ thế bọn anh ăn trước nhé cho em ăn đồ thừa.
- Bọn anh là bọn nào?
- À thì 2 chị với 3 thằng bạn anh với con Như thôi.
- Dạ thế em sang luôn.
Thôi kệ cứ ăn từ từ đợi nhỏ sang là vừa, thế là nhớ tới em Nhung, hề hề, kể lại cho mọi người về em này, 2 thằng chưa có gấu đặc biệt thằng Nam, nó háu gái mà cứ nghe thấy gái xinh là kiểu gì cũng có mặt nó. Thằng Quang thì cũng ham nhưng không tới mức này, nó tín nên cứ bảo có duyên sẽ gặp… Không đi tán gái ở đấy duyên nó gặp mày. Tôi rút điện thoại ra gọi cho Nhung.
- Nhung à anh này.
- Dạ em đây anh.
- Em nghỉ trưa chưa?
- Rồi anh có gì thế ạ?
- Em qua nhà anh đi nay anh xuất viện rồi.
- Nhưng mà có ai không ạ.
- Tất nhiên là phải có chứ.
- Ôi thế thôi em ngại lắm.
- Có 5 đứa bạn thôi chứ có ai đâu mà. Nhanh nhé đến nhanh còn cho kẹo.
Tôi tắt máy rồi nhắn tin gửi địa chỉ cả số phòng luôn cho em nó tự tìm. 15’ sau thấy cả nhỏ và Nhung đều vào phòng cùng một lúc, 2 người đều ngỡ ngàng nhất là nhỏ vì chẳng biết Nhung là ai cả.