Nhỏ tắm xong rồi sấy tốc vội vàng chuẩn bị đi trong hớt hải, tôi ngẩn ngơ không hiểu điều gì khiến nhỏ phải vội vàng đến vậy. Thằng Quang nháy lại là biết nó đã ở ngay dưới kia rồi, nhỏ nhắc lại tôi sếp đồ đi lần nữa và rồi nhỏ vút đi theo tiếng đóng cửa.
Tôi thay quần áo luôn, bảo Quang đi chứ không có nghĩa là tôi không đến, để lại tin nhắn ''Quỳnh đi đâu bảo tao đợi tao đến''.
Nếu như mọi chuyện bình thường, nếu như nét mặt của nhỏ không phải hoảng hốt thì tôi chẳng phải lo đến những điều xấu nhất như thế này, ai cũng vậy, phải có phương án dự phòng. Trong lòng tôi giờ như lửa đốt, tôi lo lắm, tôi sốt sắng muốn tới nơi nhỏ hẹn người gọi nhỏ đến, tôi vừa lo vừa muốn biết lí do vì sao nhỏ lấy cái cớ là về nhà.
Quá lâu, gần 20' thì có điện thoại của thằng Quang, tôi tin tưởng ở nó, nó làm mọi việc đều suôn sẻ mà không có chút sơ sẩy, mấy thằng kia thì vụng như tôi vậy, nên mấy chuyện này không thể để nó tham gia hoặc nhúng tay vào được.
- Tao bật định vị rồi, Vào Maps xem địa chỉ nhé, tận bên Gia Lâm cơ. Tao ngồi trong quán rồi không muốn ra xem địa chị vì sợ lộ. Thế nhé mày đến được đến nhanh tao cúp đây. Đi taxi đừng đi xe máy
Nó nói một lèo rồi vẫn nói được một câu quan tâm cho tôi, nó biết tôi vừa mổ sợ đi xe máy sóc mà hại người. Tôi đi xuống dưới, định gọi taxi hoặc ra đường vẫy mà lười quá, lấy xe máy đi cho lẹ lại cơ động hơi không bị gò bó. Cầm con ip4s thần thánh lên, tra maps từ ở nhà vì có wifi và cuối cùng cũng biết địa chỉ. Tôi phóng nhanh lắm, tránh ổ gà hết sức có thể, đi sang Gia Lâm thì xa thôi rồi luôn, đúng gần bằng thời gian đợi thằng Quang. Tôi đã đứng đối diện quán, là quán cafe trên phố Thượng Thanh. cafe cửa kính trong suốt hoàn toàn nên tôi có thể nhìn từ ngoài, trời đã tối, tôi lựa một gốc cây ngồi dựng xe bên đường như thể một xe ôm thực thụ. Nhỏ đang ngồi với một chàng trai, thằng Quang ngồi khá xa và gọi cho tôi, thấy nó giơ điện thoại lên chỉ chỉ vào mới biết là nó gọi zalo.
- Xa quá, đến gần tao sợ lộ.
- Ừ nhìn nét mặt đoán nội dung đi.
- Quỳnh vui lắm, thằng kia thì nắm tay bấu vai Quỳnh không biết mày thấy không.
- Thế à? Còn gì nữa không.
- Trước lúc mày đến thằng kia đưa cho tờ giấy gì ấy, nhìn ăn mặc sang trong thế kia chắc cũng con ông tướng nào đấy rồi.
- Còn gì nữa không?
- Mỗi thế thôi, thằng kia muốn gần với Quỳnh hơi, tao cảm thấy nó có ý nghĩ đen tối lắm.
- Ừ rồi có biến gọi nhé.
Tôi cúp máy rồi đứng từ xa nhìn nhỏ, đơn thuần chỉ vì lời nói dối vu vơ cũng làm tôi có suy nghĩ hoàn toàn khác về nhỏ, tôi biết nhỏ yêu tôi là thật lòng, nhìn tôi chẳng có gì đáng giá giống người có thể lợi dụng cả. Tôi cũng bất chấp hết tất cả lời dị nghị từ người khác, những lời bàn tán rồi cuối cùng chúng tôi đã đến với nhau. Nếu điều này khiến nhỏ cảm thấy xấu hổ, tôi không nhỏ nhen đến mức níu kéo và đòi hỏi cái gì đó từ nhỏ.
Nhìn nhỏ vui lắm, họ nắm tay nhau, tôi ghét cái thái độ đó, nhỏ là người thoáng về việc gặp gỡ mông lung này, nhưng vì thoáng quá mà nó có thể giết nhỏ bất kì lúc nào. Nhỏ mạnh mẽ, nhưng dễ khóc, tôi đâu thể ở cạnh 24/24 để cho nhỏ mượn bờ vai hoặc kèm theo là những câu vỗ về.
Ngó sang, cả 2 đều dừng lại cuộc nói chuyện, nhìn thằng vào mắt nhau hồi lâu mà tôi cảm giác có cái gì đó không ổn, chẳng ai chịu mở miệng cả. Tuy cả 2 đều ngồi hướng ra cửa nhưng không thể nào nhận ra thằng ''xe ôm'' như tôi đang chăm chú quan sát. Nhìn nhau, không nói gì, thằng kia từ từ chạm tay vào má, vào mũi rồi đến bờ môi của nhỏ, mặc sự ranh ma từ bàn tay của nó nhưng nhỏ vẫn mặc kệ để nó dạo chơi trên khuôn mặt nhỏ. Rồi từ từ năng cằm nhỏ lên và kèm theo một nụ hôn, tôi nhìn mà đau lắm, đau lắm chứ. Tôi thấy mình như một thằng ngu bị cắm sừng, một thằng thất bại khi chẳng thể giữ người mình yêu đi với kẻ khác. Tôi không đổ lỗi cho nhỏ, tôi chỉ hận bản thân mình quá khờ dại, quá ngu ngốc khi chẳng thể nhốt trai tim nhỏ vào trong chiếc lồng tình yêu do tôi tạo ra mà lại để nó dạo chơi ở ngoài với kẻ khác. Không dữ nổi bình tĩnh, tôi đẩy xe xuống dưới rệ đường chuẩn bị rồ máy thì điện thoại rung, tôi nhìn sang phía thằng Quang thì đúng là nó gọi.
- Mày thấy hết rồi phải không? - Nó nói.
- Ừ, tao chỉ cần biết thế thôi.
- Mày bình tĩnh, để xem thêm chút nữa xem Quỳnh hành xử ra sao đã chứ.
- Vẫn vui cười kia - Tôi hất mặt sang phía nhỏ ngồi rồi tắt máy.
Những suy nghĩ lẫn lộn nhau, tôi biết thằng Quang ngồi quan sát thôi nó cũng bực bội lắm, tính nó điềm tĩnh không sồn sồn như tôi, có lẽ một cuộc gọi để đính chính mọi việc là lựa chọn tốt nhất. Tôi gọi cho nhỏ, đôi mắt vẫn hướng vế phía 2 người ngồi với nhau, nhỏ lục tìm điện thoại trong túi sách rồi dơ bàn tay ra hiệu im lặng với thằng kia.
- Alo em nghe.
- Em đang đâu thế? Anh xếp hết đồ rồi này.
- Em đang dọn nhà này, chút em qua nhé.
- Ở đâu mà sao nhạc ồn thế. - Thực ra chẳng ồn chút nào.
- À em thích bài này mà, lời bài hát rất hay.
- Nhạc không lời mà em.
Nhỏ bị hớ, khuôn mặt lộ rõ sự bối rối.
- À tại vừa hết xong chuyển bài anh ạ.
- Ừ thằng đấy nó nhanh tay hơn anh nhỉ.
- Ý anh là sao?
- Là nó chuyển bài cho em đấy.
- Anh khó hiểu quá đấy - Nhỏ gắt trong điện thoại.
- Áo kẻ xanh, đeo kinh, đúng chưa.
- Anh... anh đang đứng ở đâu...
Nhỏ quay người kiếm tìm trong quán, vừa lúc thằng Quang đi ra, rồi nhỏ nhìn sang tôi đang đứng bên kia đường, nhỏ để tay che miệng như thói quen của nhỏ, như biểu lộ sự đau khổ sắp khóc. Tôi chẳng nói thêm gì cả, lắc đầu rồi đập tan cái điện thoại ngay trước nhỏ rồi phóng đi. GIờ tôi chẳng quan tâm thứ gì cả, tôi chỉ muốn đi thật xa để trốn tránh cái hiện thực quái quỷ này, vài giờ trước tôi vẫn tin vào một tình yêu đẹp, một tình yêu đúng nghĩa chỉ riêng 2 người chứ không phải thêm người thứ 3. Tôi dặn lòng mình tự nhủ rằng tôi vẫn chỉ là một kẻ thất bại, hoặc là một thằng kì đà cản mũi cuộc tình tình của em với thằng kia.
Tôi không về phòng, còn con 1280 rút ra nhắn tin vỏn vẹn cho thằng Quang ''Tao đang đến nhà mày'' rồi cứ thế phi thẳng một mạch, tôi phóng nhanh nên chẳng nhận đâu ra nước mắt của sự đau khổ và nước mắt do tốc độ. Nó làm mờ mắt tôi, nhòa lắm, như một bức tranh dang dở về cuộc tình của tôi vậy. Và những ánh đèn là những tia ánh sáng cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi toàn thân tôi từ tự hạ cánh xuống mặt đất, tôi đâm phải chiếc xe máy đang đi ra từ ngõ và tôi đi khá sát mép. Chỉ con nghe tiếng người bàn tán, tiếng còi xe ing ỏi và tiếng những người bảo nhau đưa tôi vào bệnh viện, gọi cho người nhà... và đó cũng là những âm thanh trước khi tôi ngất lim đi.
Tôi không biết mơ hay thật nữa, quá khứ... hiện tại nó là quá lẫn lộn với nhau khi tôi không còn điều khiển ý trí. Tôi cảm nhận tôi đang nằm trên xe cứu thương, đầu mình choáng váng khi tôi đang trên đường đến bệnh viện.
.
.
.
Khi tôi tỉnh lại, không một ai ở bên tôi, cảm thấy hụt hẫng, người tôi đau nhức toàn thân nhưng có thể cảm nhận được chân và tay. Mừng vì tôi không bì gãy là được rồi. Một lúc sau thằng 3 thằng đi vào cùng với cả 2 chị và Mai. Họ thấy tôi tỉnh dậy mừng lắm, tôi muốn nói nhưng chỉ nói bé tí di dí vào tai mới rõ được. Thằng Quang thấy tôi ú ớ đặt tai sát miệng tôi.
- Ta..o...o... ngất... bao...lâu....rồi.
- 2 ngày - Rồi dơ 2 ngón tay.
Tôi nói chuyện rất khó khăn, 2 chị đều khóc, tôi chỉ cười rồi bàn tay nhi nhít vết xước đắt lên tay chị. Muốn nói ''Em không sao'' mà khó quá, chỉ nở nụ cười thật tươi để mọi người yên tâm là tôi ổn.
Quay xem cả căn phòng, tôi chẳng thấy nhỏ đâu, cầu mong đừng ai nói cho nhỏ biết, tôi không cần sự chăm sóc hay bất kì sự thương hại gì đến từ nhỏ. Và đúng hơn là tôi muốn cắt đứt mọi mối quan hệ từ nhỏ, tôi sẽ mãi chỉ là món đồ chơi, luôn luôn là như vậy vì khi nhỏ chơi chán, sẽ tự vứt đi chứ không cần tôi phải mục nát.
Lại tiếp tục chuỗi ngày nằm viện, mọi người nói tôi va chạm khá mạng, đâm khá mạnh bay ra khỏi xe vào hàng bán quần áo ngoài vỉa hè nên giúp tôi tránh một lượng sát thương lớn hơn và may nhất là không có vấn đề gì về vết mổ ruột thừa của tôi. Chỉ bị sây sát nặng, đợi liền da may quá cũng không rách cả mặt, không thì hết đường đi tán gái.
Thấy tiếng gõ cửa, Quang mở cửa ra xem ai rồi đi ra ngoài đóng cửa luôn, tôi chẳng biết là ai và cũng chẳng quan tâm đấy là ai, được một lúc thì Quang bảo mọi người ra hết để nó và tôi nói chuyện. Nó ngồi ngay bên cạnh rồi hỏi.
- Mày biết ai ở ngoài kia đợi mày và chăm sóc mày suốt mấy ngày nay không.
- Ai. - Tôi ú ớ mấp máy môi với cái giọng khàn đặc.
- Quỳnh đấy. - Nó nói rồi cúi mặt.
-...
- Tao chưa nói với ai vì việc tối hôm đấy, chỉ tao, mày và Quỳnh biết. Tao nghĩ không phải lúc thích hợp để nó gặp mày. Nó đợi ngoài kia khóc từ lúc mày tỉnh đến giờ đấy.
Tôi lắc đầu.
- Mày nói với tao những điều đấy để làm gì?
- Tao cũng như mày thôi, tao chẳng đặt niềm tin qua nhiều vào con gái, chính vì thế tao chưa có người yêu cho đến ngày hôm nay. Nó còn yêu mày, tao nghĩ thế, mày có tha thứ cho nó không?
- Giờ không phải lúc nói mấy chuyện vớ vẩn này, tao đủ đau đầu rồi.
Thực sự tôi chẳng thể nói nên lời nữa.
- Vậy mày cứ suy nghĩ đi, tao sẽ bảo nó là mày không muốn gặp rồi đuổi nó về.
Tôi mặt lạnh tanh, nó ra ngoài chút rồi tất cả lại kéo vào, mỏi người mặt đều nặng như cái chì không hiểu vì sao ''người yêu tôi'' lại chỉ đứng ở ngoài mà không dám vào.Nhắm mắt giả vờ ngủ, có thể là trốn tránh hiện thức về một điều kinh khủng nhất mà tôi vừa trải qua. Người tôi yêu hôn chàng trai khác, bây giờ tôi còn có thể khóc bất cứ lúc nào, mọi thứ tôi tạo ra về tương lai của 2 đứa, về túp lều tranh và 2 trái tím vàng giờ nó quá xa xôi rồi. Tôi không hề ép buộc nhỏ, tôi luôn cho nhỏ không gian riêng và tôi cũng chẳng bao giờ xâm phạm đến quyền riêng tư đấy, đây chỉ là vô cơ thôi, nếu nhỏ không bộc lộ thái độ ra như vậy chắc tôi chẳng làm quá lên như thế làm gì. Và tôi vẫn luôn hỏi... Sao lúc đấy em hoảng hốt vậy mà đến gần chàng trai kia em lại cười nói vui vẻ như thế? Quá khó hiểu.
Chợp mắt một lúc tôi thấy bên tai mọi người đã về hết, chỉ còn Quang ở lại, nó dọn dẹp vài thứ gì đấy lạch cạch mà tôi chỉ nghe thấy tiếng động nhưng nhắm mắt nên không nhìn thấy. Tôi nghe thấy tiếng cửa mở, tiếng giày cao gót, tiếng đặt đồ lên trên bàn, mặc kệ chắc chị mua gì cho tôi đây. Vẫn cố nhắm mắt để ngủ, nhưng những vết thương đau nhức khiến tôi rất khó để chợp mắt, tôi ngủ 2 ngày rồi, không biết trong lúc tôi ngủ mọi người xung quanh tôi như thế nào nữa...
Bỗng người con gái kia cầm tay tôi, đưa lên má rồi nắm chặt lại. Chẳng ai khác ngoài nhỏ cả, nhỏ xoa xoa tay tôi, thỉnh thoảng có những giọt nước mắt nhỏ xuống khiến tay tôi run lên. Tay trái tôi không bị gì nhưng tay bên phải thì nó giống như bị tra tấn vậy, đến tôi cũng không dám nhìn vì những vết rách.
- Anh về trước, em ở lại chăm nó nhé.
- Dạ, anh cứ về đi. - Run run.
- Ừ cố giải thích cho nó khi nó tỉnh nhé, anh về đây.
- Vâng anh về ạ.
Ý nó là sao, giải thích là như thế nào? Tôi vẫn mơ màng về những suy nghĩ trái chiều đan xen nhau, nhỏ định giải thích gì khi tất cả những gì tôi đã chứng kiến ở ngay trước mắt. TÔi không cần đến sự thương hại của nhỏ, tôi cũng chẳng cần phải ngu để tạo dựng cái tai nạn này để đính chính xem tôi đứng ở đâu trong tim của nhỏ cả.
Sáng dậy, tôi mở mắt thấy nhỏ vẫn nắm tay tôi, ngồi ngay bên cạnh ngả đầu xuống giường. Tay chân bên trái thì vẫn bình thường, vẫn hoạt động tốt chỉ hơi đau nhức ê ẩm thôi, mà nhỏ cầm chắc thế này chẳng biết làm thế nào mà rút ra được cả. Cố rút thì hơi mạnh tay, làm nhỏ bật dậy, nhìn mặt nhỏ mắt sưng đỏ hết cả lên, tóc thì bù xù nhìn chẳng khác gì con ma. Chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng, rụt tay lại rồi nhắm mắt tiếp, nhỏ cũng vậy, cũng im lặng, đứng dậy bảo đi mua cháo rồi lượn đi luôn. Ngó nghiêng thấy cũng 7h rồi, cũng chẳng sớm lắm, người vẫn đau nhức, chỉ cử động được chân tay trái còn bên phải thì đau buốt và cả rát nữa, băng bó khắp người chẳng biết để làm gì, làm thế có giúp vết thương nhanh lành không thì chả biết. Có vài vết phải khâu chưa cắt chỉ nên thì ảo thật, nhi nhít nhi nhít chắc cũng phải gần 20 mũi.
Cứ thế rồi thời gian trôi đi, nhỏ bón cho tôi nhưng tôi khua tay đi không ăn, làm vậy chỉ khiến tôi khó chịu thêm chứ chẳng giải quyết được con mẹ gì cả. Mang bát cháo ra rồi quay mặt về phía ngoài, lại thấy vai nhỏ run run, thỉnh thoảng lại khua tay lau nước mắt, tôi chẳng nói gì cả, chẳng có gì để nói. Đứng một lúc rồi nhỏ đi lại gần ngồi xuống ghế, lại nắm tay tôi khi tôi chưa đồng ý.
- Anh... Em xin lỗi... - Vẫn khóc.
-...
- Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu, anh cho em giải thích đi.
- Giải thích cái gì? - Vẫn cái giọng khàn đặc, nhưng không như hôm qua, giờ nói rõ và to hơn rồi.
- Chuyện hôm ở quán cafe đấy, em... em không có ý lừa dối anh đâu...
- Sao nữa.
- Anh tin em đi, em nói thật mà.
- Sao nữa.
Rồi chồm lên ôm cổ tôi, chỉ có từ vai xuống là dính chưởng nên ôm cổ chẳng sao, cứ thế rồi thút thít khóc. Tóc nhỏ bay bay trước gió rồi qua mũi tôi, vừa đau mà vừa ức. Nếu giết người xong mà xin lỗi và bỏ qua hết mọi thứ, thì tôi nguyện sẽ giết chết ngay thằng Hồ Cẩm Đào.
- Em xin lỗi, em hứa không làm như vậy nữa đâu, em không ngờ anh ta lại hôn em. - Thủ thỉ
-...
Tôi vẫn im lặng, chỉ còn tiếng khóc của nhỏ và tiếng két của giường trong căn phòng rộng này, nhỏ lại tiếp tục nói.
- Anh ấy là ...
Tiếng mở cửa, tiếng bác sĩ mang kéo cái xe con con trở đầy phụ kiện thuốc chích. nhỏ thấy thế liền buông tôi ra. Bác sĩ lại xem vết thương rồi nói.
- Khá tốt, liền nhanh trong 3 ngày, tí sẽ có người tới cắt chỉ cho cậu.
Rồi thay cái bịch nước khác rồi đi ra, giờ thì chẳng ai giúp nhỏ lấy lại động lực để nói với tôi chàng trai kia là ai. Tôi cũng không quá quan trọng là ai, tôi không chấp nhận được người mình yêu hôn người con gái mình yêu, và hơn thế nữa là nhỏ dối tôi.
Chìm vào giấc ngủ, tôi lại mơ mình gặp ác mộng, mơ nhỏ tay trong tay ôm hôn chàng trái ở quán cafe ngay trước mặt mình. Rồi nhỏ nói câu phũ phàng, nhỏ bỏ rơi mình lại giữa trời mưa căm căm, lạnh buốt và đau nhói. Chỉ biết đứng nhìn nhỏ đi với chàng trai kia và ánh mắt tôi vẫn không ngừng dõi theo, tôi gục ngã, tôi thét lên gọi tên em như cầu xin em trở lại.
- Mày điên à Mạnh. - Quang nói thúc tôi dậy
- Ơ tao đang ngủ mà.
- Mày hét kêu Quỳnh từ nãy giờ kìa, Quỳnh ngồi kia còn giật mình đấy.
Tôi ngó sang, nhỏ đang nhìn tôi há hốc mồm.
- Ừ tại tao mê sảng thôi, tại mệt quá.
- Cơm nước rồi có ăn luôn không?
- Ăn trước đi lát tao ăn sau.