Chap 28

637 2 0
                                    

Sáng hôm sau, y như rằng sẽ có công an sờ gáy, may mà mấy thằng kia lo hết nên tôi không bị gì chỉ gọi là lên uống nước chè khai báo vào cái linh tinh rồi về. Bố mẹ thằng Thắng nhìn thấy tôi vẫn hơi rụt rè nhưng vẫn bộc lộ một nét vui trong đấy, chắc thằng này ''phá gia chi tử'' nên bố mẹ nó cười như thể muốn nói cảm tôi đã đánh thằng con nhà 2 ông bà không bằng. Lôi kéo tôi vào bàn rượu bằng được sau khi giải thoát khỏi cái trụ sở, nhưng vẫn phải xin về và kiếm đại cái cớ vô lý nào đó. 
Giờ này tôi lại nhớ đến Mai, không biết giờ này em đang làm gì ta? Không biết Mai giận tôi hay nhớ đến tôi không đây? Những câu hỏi băn khoăn không có câu trả lời luôn khiến tôi phải đau đầu. Với cái tính bất cần thì tôi chẳng muốn giải thích gì hết, hiểu hay không thì hiểu vì dù sao tôi cũng đâu có tệ đến như thế. 
Ngày noel cũng đến, tôi đi học về nhà thật nhanh như có sức hút vậy, chả hiểu sao tôi lại có cảm giác buồn bực khó chịu và đợi chờ một cái gì đó. Noel thì mấy đôi thường ra nhà thờ, ra hồ gươm hồ tây và cả phố cổ rực rỡ nữa, còn tôi thì sao? Đến người con gái tôi muốn gặp rủ đi chơi thì không thể, còn Mai thì đang giận dỗi mấy hôm nay. Lại một ngày noel lãnh lẽo tẻ nhạt đến nản lòng...
Chiều lạnh buốt ở Hồ Gươm, không gian ồn ào của làn xe bon bon trên đường và tiếng gánh hàng rong, các đôi chụp ảnh cưới ngay bên Hồ, không biết bao giờ tôi mới được làm chú rể đây, không biết vợ tôi là ai... Bỗng dưng cái thèm khát được yêu nó lại nổi lên trong cơ thể, tôi nóng bừng ruột gan vì những cái suy nghĩ chẳng đâu vào đâu như thế. Dạo bước trên hè phố, tưởng chỉ có mình tôi là cô đơn lạnh lẽo ai ngờ cũng rất nhiều người cùng tâm trạng vậy. Mặt tôi thì biểu lộ không cảm xúc còn họ thì như vừa thất tình kèm theo nét mặt đau khổ tột cùng của người vừa chia tay. Còn cả một bé gái cấp 3 ngồi thút thít bên ghế đá một mình, nhìn thấy cũng chẳng biết làm gì cả, sao tôi thấy dày vò vậy... Tôi nhìn cô bé kia lại nhớ đến Quỳnh, chắc thể biết nhỏ đã khóc vì tôi, vì cái tình yêu nhỏ theo đuổi bao nhiêu lần...
Tưởng sẽ kết thúc một ngày noel như bao năm khác, nhưng lại không... Bọn bạn lại rủ đi chơi và kèm theo 2 bà chị già kia. Thất thần ngồi lên xe mà chẳng nói câu gì mặc cho đám kia hò hét bàn bạc đi chơi ở đâu, đi ăn ở đâu và chơi gái ở đâu. Chả quan tâm đến mấy cái chuyện phiếm của chúng nó, tôi nhìn ra khoảng không vô định mà chẳng biết mình đang trôi dạt về đâu. Không biết đêm noel này Quỳnh sẽ đi với ai hay ở nhà onl facebook viết vài dòng status tâm trạng. Sao tôi lại nhớ cả 2 người con gái này đến thế...
Xe dừng lại, tôi bất chợt rời khỏi những suy nghĩ miên man, nhận ra cái không gian quen thuộc qua ô cửa kính xe:
- Đây... đây chẳng phải trường Mai sao 
Tôi đang ngỡ ngàng thì chỉ còn nụ cười đê tiện của lũ bạn và cả 2 bà chị kia, không biết đang âm mưu gì nữa đây mà sao lại đưa tôi đến chỗ này, tôi và Mai cũng giận nhau và chẳng ai thèm nói với ai suốt mấy ngày vừa qua. Tôi tưởng rằng sau này có gặp nhau trên đường còn chẳng biết ai với ai cơ mà...
- Xuống xe mà gặp Mai đi hay định để tao dắt may đến nữa - Thằng Lâm lái xe nói
Tôi chẳng còn lựa chọn nào khác, cũng hơi e dè và ngại khi phải đứng trước mặt và nói với Mai, rồi lại còn đi lên phòng của Mai gọi ra nữa... Chắc tôi không làm được:
- Thôi thôi tao thấy cứ sao ấy, giờ đi lên phòng Mai tao ngại lắm
Thằng Lâm lắc đầu ngao ngán:
- Trước cổng kia kìa
Đứng từ đây cách cổng chính khá xa, buổi tôi tuy có lung linh và chẳng thiếu đôi uyên ương khoác tay nhau tình tứ để có một noel đúng nghĩa thì tôi cũng mong vậy, mừng thầm nhưng không để bộc lộ ra ngoài. Thằng Lâm nó chơi ác, nó đậu xe ngay trước trạm chuyển xe bus rồi bắt tôi đi bộ vào. Đi gần đến nơi thì tôi nhận ra đúng là em rồi, em mặc quần bò giày thể thao khoác chiếc áo phao, đeo chiếc khăn màu đỏ cùng với chiếc mua len màu đỏ luôn khá nổi bật. Tôi đứng nhìn Mai lưỡng lự một lúc, nếu tiến đến tôi sẽ nói gì với em đây, tôi không thích giải thích và chưa bao giờ muốn thế, dù biết tôi sai nhưng cũng mặc kệ cho người ta nghĩ xấu về mình cũng chẳng sao cả. Rút hết can đảm tôi tiến lại chỗ em, em vẫn nhìn xung quanh ngơ ngác và tôi đã đứng trước mặt em lúc nào không biết, mắt rưng rưng mà chẳng hiểu lí do, tôi cũng xem phim nhiều rồi nếu như trong phim thì nhỏ đã lao vào ôm tôi thắm thiết nhưng không. Chỉ nhận được câu xin lỗi rồi khoác tay tôi ra xe thằng Lâm đậu ngay trước mắt. Tự nhiên tôi căm thù nó thế, nãy sao không dừng luôn ở kia đi bắt tôi đi xa thêm làm gì không biêt nữa.
Ngồi trên xe em chẳng nói gì nhiều, chỉ tay khoác lấy tay tôi nắm chặt ngả đầu vào vai tôi như người yêu vậy. Tôi cũng chẳng bảo gì vì mình đang sướng mà, thỉnh thoảng thằng Lâm vẫn nhìn tôi và em trên gương rồi cười đểu phát rồi quay sang ám hiệu cho 2 thằng kia làm tôi có một vố ngại không biết chui vào đâu rồi đến 2 chị kia cười khúc khích... 
- Đi đâu đây - Tôi nói
- Nhà thờ, chắc đông nhưng cố chen chứ năm nào bọn mình chẳng ra đây rồi mới đi ăn - Thằng Quang nói
Noel năm trước tôi cũng đi với bọn nó, mà năm đấy đông hơn và toàn gái là gái, mà gái toàn là gái quen trong bar thì tôi cũng chẳng có thiện cảm lắm, chúng nó sờ soạng đủ kiểu thỉnh thoảng còn làm câu ''Anh nứng...'' 
Làm ô độc cái đầu óc ngây thơ của tôi, tối noel mà chúng nó cứ như đi dạ hội, mặc đồ sexy hết cỡ mặc cho trời lạnh đến sun hết cả vào trong. Nhìn thì có kích thích mà trong đầu tôi chỉ hiện lên câu ''Cho fang thì fang cho yêu éo yêu'' 
- Xuống xe hay để bố cho mày ngồi đây - Thằng Lâm nói
Tôi quay sang thì chẳng thấy ma nào trong xe mà đi xuống hết rồi, chỗ cất xe thì xa nhà thờ quá, sao nó không chở bọn tôi đến nhà thờ rồi mình nó đi cất xe có phải bớt khổ hơn không. Nhiều lúc mà tôi chỉ muốn lấy cái tờ rym đập vào mặt nó cho nó khôn ra. 
Lại tay trong tay với em, thỉnh thoảng tôi cũng mạnh dạn lấy tay khoác cổ em cho giống người yêu. Hôm nay người đông như đi đánh nhau, các con giời tóc xanh tóc đỏ thì tụ tập một chỗ, gái xinh tụ tập một chỗ và những cặp đôi tụ tập một chỗ. Đi mãi chả có chỗ đứng, 2 bà già kia thì la ó đau chân mỏi chân mãi đau hết cả đầu, mặt em thì nhìn biểu lộ rõ vẻ mệt mỏi. Nhi nhít người thế này cõng cũng chẳng thể nào đi được. Đi mãi cuối cùng cũng tìm được cái ghế đá cách xa xa cái biển người kia, như thở phào nhẹ nhõm thì đập vào mắt tôi là một người con gái rất quen thuộc... Trái đất tròn thật, mà cũng chẳng sao khi noel thì mọi người đổ dồn về nhà thờ cũng là điều đương nhiên. Nhỏ ngồi đối diện tôi, tóc xõa xuống ôm cặp để ở chân rồi cặm cụi làm cái gì đó chẳng ngửa mặt lên nổi một lần nên chẳng thể nào nhìn thấy tôi cả. Dù có gặp một lần rồi nhưng Mai cũng chẳng nhớ nổi đối diện bên kia là ai, chỉ là một cô gái ngồi ở ghế đá đang tự kỷ một cách bài bản, mấy người kia nhìn thấy Quỳnh thì ngạc nhiên, đổ dồn con mắt tò mò về phía tôi, chỉ muốn thốt lên '' Tao không biết'' mà chẳng được. Nhỏ ngồi một mình, tôi thấy hơi lạ là tại sao nhỏ lại đi một mình trong ngày này chứ, chẳng thiếu thằng con trai sẵn sàng bỏ cả gấu để đi chơi với nhỏ trong ngày noel này.... 
- Mai ơi ra đây với bọn chị đi 
Bà My nói, trời ơi sao em yêu chị thế chứ, chỉ muốn bay vào ôm chị ôm chùn chụt thôi. Đang lóe lên ánh mắt hạnh phúc thì bà lắc đầu sang phía nhỏ như ra hiệu, mấy thằng kia đợi 2 chị và Mai đi xong cũng lại vỗ vai bảo:
- Sang với em nó đê, bọn tao ra đây chút - Thằng Nam nói
Hơi ngần ngại thật, ai cũng biết tôi và nhỏ chẳng còn gì rồi mà cứ thích làm khó nhau mãi, đến lúc chỉ còn tôi và nhỏ... ngồi đối diện... thì mới chợt nhận ra khoảng cách tôi và nhỏ là quá xa và nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy là ôtô cán chết ngay. Giữa 2 thế giới riêng thì làm gì có chuyện tôi và nhỏ lại có thể đến với nhau như trong chuyện cổ tích được. Tôi giật mình khi thấy vai nhỏ run run, rồi lấy tay quệt lau nước mắt mà mắt cứ cúi gằm xuống. Sao tôi cảm thấy hơi xao xuyến, muốn phi sang thật nhanh để ôm lấy nhỏ như sự an ủi mà tôi không làm được chỉ biết đứng nhìn từ xa. Nhỏ rút từ từ cái điện thoại nói chuyện với ai đó, tôi chỉ mong nhỏ gọi cho tôi nhưng khi thấy nhỏ mấp môi nói thì hi vọng ấy liền bị dập tắt. 8h30... Thời gian trôi thật nhanh, nếu tôi không nắm bắt cơ hội thì sẽ chẳng còn lần nào tôi dám nói chuyện với nhỏ nữa, tôi đi sang đường rất chậm, chỉ còn chừng 2m thôi nhưng nhỏ vẫn chẳng nhận ra sự có mặt của tôi cho đến khi tôi ngồi sát nhỏ, ngả người dựa vào thành ghế thì bất chợt nhỏ cũng phải quay sang nhìn tôi thốt len vẻ ngạc nhiên:
- Anh... anh làm gì ở đây...?
Mắt nhỏ vẫn còn đẫm lệ, sau hôm va chạm đấy thì tôi chẳng còn mặt mũi nào để gặp nhỏ nữa nhưng tôi không nghĩ thế, nhỏ đã rất mạnh mẽ khi để tôi đi mà chẳng nói thêm một lời nào, chẳng tìm gặp tôi một lần nào. Tôi không lấy đó làm buồn mà vui mới đúng.
- Sao em ngồi đây? 
- Em đang hỏi anh mà...
- Anh đi theo em - Chẳng hiểu sao lúc đấy tôi lại nói ra cái câu ngủ xuẩn hết mức như thế.
- Sao lại đi theo em làm gì? 
- Để nhìn thấy em khóc.
Vừa nói xong tôi bật giác lấy tay lau nước mắt còn vướng lại trên mặt, có người khóc thì xấu, có người khóc lại đẹp hết mức. May quá nhỏ thuộc dạng thứ 2, khóc mà má đỏ hồng nhìn còn dễ thương hơn lúc bình thường, này chỉ muốn chọc nhỏ khóc suốt ngày cũng được. 
- Sao em ngồi đây một mình? 
Nhỏ như ngượng cái gì ấy, chỉ trả lời ''em...em...'' rồi quay mặt sang bên khác.
- Trả lời đi chứ? 
- Em muốn đi một mình thôi. 
- Sao không gọi anh? 
- Anh còn người yêu của anh mà em gọi làm gì? 
- Nếu anh nói anh chưa từng có người yêu thì sao? 
Lúc đấy chỉ muốn đạp mẹ đầu vào cái ghế chết luôn đi cho nhanh, nghe xong câu đấy nhỏ quay luôn sang bên tôi nhìn tò mò, nếu biết tôi lừa nhỏ không biết chuyện gì sẽ sảy ra đây...
- Anh... thế trước giờ anh lừa em à? 
- Thế là em vẫn còn yêu anh à? 
Mặt đã đỏ lại thêm đỏ, thoang thoảng mùi hương nước hoa của nhỏ quyến rũ, chỉ khi dám nhìn vào tay nhỏ vẫn đeo chiếc vòng rẻ tiền mà tôi tặng nhỏ thì mới dám nói ra câu đấy. 
- Dạ. - Lần này trả lời chẳng còn ngượng ngịu nữa 
- Vậy nếu anh với em yêu nhau rồi thì sẽ như thế nào? 
- Em không biết...
- Thế mà cũng nói yêu anh à? 
- Yêu và làm nó khác nhau mà... 
- Vậy em muốn biết rõ hơn không? 
- Biết rõ gì cơ. 
- Về anh có yêu em không ý. 
- Có 
- Thực ra lúc đầu anh cũng có thích em, thích với yêu nó khác hoàn toàn nhau, anh cũng rất khó chịu khi đã gắn bó với nhau một thời gian rồi lại phải ra đi theo một cách loãng tếch như thế. BIết em cố gắng học anh cũng rất vui và anh cũng biết anh đi là đúng. Ngay lúc này anh cũng chẳng biết anh đang yêu hay đang thích em nữa, nếu mình tiến với nhau, cũng chỉ được một thời gian em sẽ chán mà bỏ anh và ngược lại, tầm này thì làm có chuyện yêu là cưới được, chỉ đơn giản là ''nuôi vợ tương lai của thằng khác thôi'' 
Vừa nói xong, nhỏ lao vào ôm tôi liền.
- Vậy... vậy là em biết anh có tình cảm với em rồi nhé. - Lại khóc
- Cũng muộn rồi đấy, để tí nữa anh đưa em về. 
- Dạ... Anh đưa em đi chơi được không?
- Đi đâu.
Nhỏ chỉ chỉ ra phía xa mà tôi chẳng biết đang hướng về đâu.
- Như người ta kia,em cũng muốn được hạnh phúc như thế. 
Khẽ cười rồi gật đầu cái rụp.
- Lạnh này đi ăn kem thì thích nhỉ. - Tôi nói
Nhỏ chẳng nói gì cười trong hạnh phúc rồi kéo tay tôi đi, đến trước quán kem gần nhà thờ, lấy 2 cái celano rồi lại khoác tay nhau đi tiếp, ăn thì ít mà quệt nhau thì nhiều. Lem luốc cả cái mặt đẹp của tôi toàn là kem và kem, lúc này thì đố bố con thằng nào nhận ra được tôi luôn. Nhỏ lấy ra cái giấy ướt trong cặp rồi lau cho tôi, cười khúc khích từ lúc đi đến giờ, lúc thì khóc lúc thì cười đúng là con gái, khó hiểu?
- Bẩn hết cái mặt anh rồi.
- Mặt anh xấu rồi bẩn thêm có sao đâu. - Nhỏ lè lưỡi
- Xấu mà có đầy người chết mê chết mệt. 
Lại biến đổi cảm xúc, từ cười vui rồi đến cười gian và giờ thì lườm... Véo nhẹ vào tay tôi.
- Con nào?
- Ơ con nào hỏi làm gì?
- Cứ thử xem, em bắt cóc anh đi luôn. 
- Đi đâu?
- Đi đâu thì đi, chỉ có em với anh thôi.

Gia đình hắt hủi... Say nắng cô nàng lớp 12Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ