p/s: Trước khi vào chap xin phép giờ Gọi ''em'' là Mai và gọi ''nhỏ'' là Quỳnh nhé cho mọi người dễ phân biệt, tại nhiều lúc quen tay em cũng hay viết sai.
Nghe xong cuộc điện thoại của mẹ Quỳnh, tôi lại phải mượn xe bà chị thêm lần nữa, mặt bà ý méo xẹo khó ưa sợ xe bà ý hỏng hay sao ấy. Nhìn cái mặt lúc đấy đăm đăm phát khiếp. Đi xe máy nên phóng cứ gọi là tóc bay trong gió, chẳng mấy chốc đã dựng xe trước cổng nhà Quỳnh, chắc mẹ nhỏ đợi tôi lâu rồi nên thấy tôi là mắt sáng như bắt được vàng rồi ra mở cổng rất nhanh. Tôi chào lễ phép rồi dắt xe vào nhà, mẹ nhỏ đóng cổng lại rồi nói từ phía sau.
- Cháu lên phòng xem hộ cô với, cô bảo nó không được. - Giọng cô sốt sắng
- Nhưng mà... - Tôi lắp bắp
- Sao cháu?
- Cháu sợ... sợ cháu lại không dứt ra được - Tôi hơi cúi mặt xuống
Cô chắc cũng hiểu được câu tôi nói, nhìn mặt cô biến sắc hẳn, vừa vì hết cách giải quyết vừa vì lo lắng tôi và Quỳnh có khi lại đến với nhau... Số phận nó đưa đẩy tôi vào cái hoàn cảnh không thể oái ăm hơn.
- Thôi cứ lên đi, có gì tính sau - Cô nói phất
Chỉ mong cô nói câu này thôi, tôi mừng thầm không thành tiếng, tôi đi từng bước nhẹ lên cầu thang, mẹ Quỳnh thì đi thẳng vào trong bếp, mỗi bậc cầu thang là một suy nghĩ... Tôi không biết sẽ phải nói với Quỳnh những gì để nhỏ hiểu, rồi tôi lại nghĩ và ám ảnh bơi cuộc trò chuyện không đáng có hôm trước... Giờ mới thấy... Người ta lụy về tình, chết vì tình là như thế nào?
Gỡ nhẹ cánh cửa mà đã bị đẩy vào trong, cửa không khóa, tôi đi thẳng vào mà chẳng cần phải xin phép, khác xa những lần tôi đến dạy Quỳnh. Bước sâu vào trong phòng, đập vào mắt tôi là hình ảnh em đang quận tròn trong chăn, căn phòng chỉ có ánh đèn vàng mà chẳng có chút ánh sáng len lói vào trong phòng vì đóng kín cửa kéo rèm. Bát cơm to ú ụ và vài chiếc đĩa thức ăn vẫn còn nguyên ở trên bạn cạnh đầu giường. Cái cảnh đau thương gì đây??
Tôi nhẹ bước tiến lại gần Quỳnh hơn, nếu chính xác thì là Quỳnh đang nằm một đống trên giường, chăn đắp kín đầu chẳng để hở ra một chút nào. Nhìn chẳng khác gì con mèo...
Ngồi lên giường khá sát Quỳnh, tôi nghe tiếng thở đều của Quỳnh, chắc đang ngủ say đây, nhưng thôi đến rồi tôi cũng chẳng có nhiều thời gian, tôi lấy tay khẽ lay Quỳnh mà chẳng nói nửa lời. Rồi nhỏ hét từ trong chăn:
- Mẹ đi đi để con yên cơ mà. - Nhỏ hét mà đến con ruồi đứng gần chắc chết vì thủng màng nhĩ
Tôi ngớ người và giật mình, định thần lại rồi lay nhỏ một lần nữa.
...
Như bản năng, nếu bị làm phiền thì tôi cũng sẽ làm như Quỳnh, nhỏ lật ngược chăn rồi ngồi thẳng dậy, mấp máy môi chuẩn bị nói gì đó thì im bặt, vì tôi đang đứng trước mặt Quỳnh. Gương mặt gượng gạo ái ngại khi nhìn thấy tôi, Quỳnh đang tìm cách tránh tôi, để tôi không phải nhìn thấy Quỳnh lúc tồi tệ như thế này. Mắt sưng húp lên vì khóc đỏ hoe, nước mắt thì vẫn bết lại trên mà, đầu tóc bù rù nhìn thấy mà thương. Đây là cái hình ảnh tồi tệ nhất kể từ khi tôi quen Quỳnh, và nó đã in sâu trong tôi lúc nào không hay... Quỳnh quay mặt đi tìm chăn rồi nằm xuống hất lên che kín cả đầu rồi quát tôi:
- Anh cút đi, đến đây làm gì - Quát tôi
- Em nghỉ học à?
- Tôi bảo anh đi về cơ mà - Lại quát
Tôi mặc kệ nhỏ quát hay đuổi, vẫn xoay quanh những câu hỏi:
- Em không ăn à?
-...
- Sao em lại như thế? - Cắn rứt, tại tôi mà ra cả...
- ... - Quỳnh vẫn im lặng
- Ngồi dậy đi anh bảo? - Tôi vỗ về an ủi, lấy tay lay phía ngoài chăn gọi Quỳnh
- Còn gì để nói không?
- Thì cứ ngồi dậy sao em ngang thế.
Nói xong tôi hất phăng cái chăn ra, như thể sắp làm chuyện đồi bại vậy. Nhỏ bị cuống mà định hét lên nhưng sau lại nuốt tuột vào trong, tôi thì ném luôn cái chăn xuống cuối giường.
- Ngồi thẳng dậy - Tôi gường giọng
Có uy phết, nói xong Quỳnh ngồi thẳng dậy luôn, lúc thì ngoan lúc thì bướng chẳng biết đường nào mà lần.
- Giờ em định thế này mãi à? Anh nói em không chịu hiểu là sao? - Giờ thì lại nói giọng chán nản, mà công nhận là lúc đấy chán thật.
- Em... - Nhỏ lắp bắp, mặt cứ cúi xuống tay đan vào nhau.
- Dằn vặt bản thân như thế em được gì? Nếu yêu ai em cũng thế thì chết lúc nào không biết đâu.
Quỳnh nhìn tôi và tôi cũng thế, không phải 4 mà là 6 mắt(tại đeo kính) nhìn nhau. Rồi nhỏ gằn giọng lên như con sư tử đói ăn.
- Thế giờ anh bảo em phải làm sao? Em biết em sai vì em chỉ là người đến sau, em thể nhận được tình yêu ấy từ anh, nhưng mà... nhưng mà... - Lại lắp bắt
- Nhưng mà sao? - Tôi gặng hỏi
- Anh cứ lạnh lùng với em...
Cũng phải thôi, đấy cũng là cách để Quỳnh quên dần tôi, mà cái cách này thì nó thất bại đến trầm trọng mà giờ thành ra như thế này. Chẳng thể biết Quỳnh đã khóc vì tôi bao nhiêu lần, tôi có gì để đổi lại được những giọt nước mắt ấy... Những câu hỏi liên tục dằn vặt tâm trí tôi ''Hay là tới luôn đi'' ''Hay là yêu đi tính sau'' ''Kệ mẹ nhỏ đi yêu đã chắc gì đã cưới''...
Những câu hỏi ngu ngốc.
- Thế giờ anh làm người yêu em nhé? - Tôi nhìn thẳng vào mắt Quỳnh
Bị hớ, Quỳnh tránh né ánh mắt của tôi, lại cúi mặt xuống đan tay nắm tay đủ trò. Vẻ ái ngại cũng dễ thương lắm chứ, mặt Quỳnh đỏ lên lộ rõ vẻ lo lắng... Tôi hơi thất vọng, mà cũng đúng đấy là chuyện bình thường, chủ định tôi nói câu hỏi đấy không phải là câu tán tỉnh yêu thương mà chỉ để xem nhỏ thể hiện thái độ ra làm sao. Không trả lời nên tôi lại nói tiếp.
- Để em quên anh, anh sẽ chọn giải pháp anh sẽ thôi dạy em. Ngay bây giờ và tối nay, nhìn thế này cả mẹ em và anh đều lo lắng, không phải vì anh chán dạy em... Không phải, anh tự coi đó là mình đã làm tròn trách nhiệm, để em học tốt hơn. Anh sẽ tự nguyện tìm một gia sư thay anh dạy cho em. - Tôi nói, như có cái gì cắt hay bóp tim tôi, thật sự là đau lắm.
Quỳnh nghe xong, mắt rưng rưng mếu máo rồi khóc nấc lên lúc nào không biết, ngồi lại gần tôi rồi cầm tay nói như thể năn nỉ.
- Đừng mà anh... em hứa.... em hứa là quên anh mà... em không yêu anh nữa đâu... đừng đi mà... - Quỳnh khóc, nước mắt ngắn nước mắt dài... Tôi chợt nhận ra Quỳnh yếu đuối hoàn toàn với dáng vẻ thường ngay...
- Anh quyết rồi, mọi chuyện đến đây là hết, anh không muốn dính dáng gì và cũng không để mẹ em suốt ngày gọi điện cho anh về chuyện của em nữa. Anh không yêu em, anh chỉ coi em như một đứa em gái, không hơn không kém. Tình yêu của anh cũng không đủ to lớn để che chở cho một lúc 2 người được. Em hãy hiểu cho anh... - Tôi thở dài
Lúc này tôi chỉ ước, chỉ ước Quỳnh sẽ làm như Trinh và Khanh lúc chia tay ở truyện VEBMNN, tôi chỉ ước làm người yêu của em, dù chỉ là 1 giờ, 1 giờ là đủ. Nhưng đâu phải tất cả những điều mình muốn là được đâu...
- Thôi anh về, đi học và ăn cơm đi.
Nói xong tôi đứng phắt dậy, chưa kịp đi QUỳnh đã nắm lấy tay tôi, đôi tay ấm áp và nhỏ nhắn.
- Em có được gặp lại anh không?
- Bây giờ thì không, sau này thì anh không biết. - Tôi gỡ tay Quỳnh ra - Cố học đi
Tôi nói câu cuối đầy ẩn ý như ''Học đi, sau này yêu sau''...
.
.
Từ hôm đấy tôi đã không gặp Quỳnh nữa, cũng chẳng nhận một cuộc gọi hay tin nhắn nào từ Quỳnh. Nếu Quỳnh là người có nghị lực, thì sẽ đâm đầu vào học... Còn nếu là người lụy tình, thì sẽ bỏ bê chán trường mà lao vào sa ngã...Nên tôi phải moi móc thông tin về Quỳnh....