Sau ngày đi chơi đã đời thì cũng giải tán lúc 10h và tôi đưa nhỏ về. Nếu mà nhỏ mua nhiều đồ thì tôi đã đùn đẩy nhỏ đi taxi rồi mà ai ngờ có mỗi một cái túi. Con gái đang tuổi mới lớn như nhỏ mà bố mẹ cho đi chơi cả ngày không về tôi cũng thấy làm lạ, tôi biết nhỏ ham chơi nhưng khi tiếp xúc với nhỏ thì đâu đến mức độ ''nát'' đâu.
- Giờ này mới về mẹ em có bảo gì không?
- Bảo gì là bảo gì cơ? - Nhỏ ngồi sau cứ lấy tay vẽ vẽ gì sau áo tôi
- Thì đi cả ngày không về ý, không sợ bị chửi à?
- Em vẫn thế suốt mà.
- Ừ
Phải đi mất gần 30 phút thì mới về đến nhà nhỏ, nhỏ chào tôi rồi tót vào nhà nhảy nhót vui mừng... Thế là tôi biết ''hẹn hò'' là như thế nào rồi...
Về đến nhà cũng gần 11h,năn nỉ mãi bà chủ nhà mới ra mở cửa cho không thì chẳng biết rúc ở đâu qua đêm. Vào nhà với dáng vẻ mệt mỏi, tắm táp xong lao vào giường định ngủ thì có tin nhắn từ nhỏ.
- Mai anh rảnh không, về lúc nào không nhắn tin cho em?
- Anh quên, mai rảnh có gì không?
- Tối mai em tổ chức sinh nhật, anh đến nhé?
- À ừ được rồi.
- Anh rủ thêm bạn đi cùng cũng được ạ. Bye anh ngủ ngon nhé
- Ừ ngủ ngon
Lại có cái phần phải lo, đang chuẩn bị say giấc nồng mà cứ có cái gì lo lắng ập vào đầu là tôi chẳng bao giờ ngủ được. Lo lắng rồi lại chạm mặt thanh niên đa cấp kia, rồi biết bao nhiêu công tử công chúa con nhà giàu mà tôi chẳng bao giờ muốn làm quen hay thậm chí chỉ là một tiếng ''chào''. Nếu cố tỏ ra lạnh lùng thì sẽ lại nghe được những câu ''nghèo mà chảnh chó'' mà tôi nghe rất là nhiều rồi. Từ lúc nào tôi nhận ra rằng chẳng bao giờ chơi được với bọn như thế nếu không có tiền. Rồi lại thêm cái nữa là mua gì tặng nhỏ đây, tháng này hao hút quá tiền nhà chưa đóng tiền ăn còn mỗi 300k làm sao chống chọi khi mới đầu tháng, tôi lại không muốn đi vay tiền 3 đứa kia vì mình sống phụ thuộc vào nó quá nhiều rồi. Nếu vay thì nó vẫn vui vẻ cho vay thôi nhưng tôi không thích như thế... Bật bản nhạc mới down lúc chiều nghe rồi nhắm mắt tạm lui lại những suy nghĩ trong đầu...
Sáng đến nhà nhỏ dạy từ sớm rồi chiều nghỉ, hôm nay nhỏ cất hay vứt hết đống gấu bông trên giường rồi nên cảm thấy rộng hẳn, cơ bản phòng nhỏ cũng rộng rồi. Nhỏ khoe mẹ tặng cái vòng bạc khắc tên, rồi bố tặng đôi giày converse rồi diện đồ cũng mất cả tiếng mới học được. Đến lúc học xong thì mẹ nhỏ kéo tôi ra ngoài:
- Trưa nay cháu ở lại ăn với cô và em nhé. - Mẹ nhỏ đeo tạp dề chắc đang nấu ăn dở
- Dạ cháu...
Mẹ nhỏ nói chen:
- Không từ chối được đâu nhé, nay sinh nhật nhỏ mà bố nó đi công tác rồi.
- Ơ nhưng...
- Thôi cứ thế đi cô xuống làm tiếp đây
Cô lại đẩy tôi vào phòng, cũng học xong rồi chẳng biết làm gì lại nghe nhỏ nói chuyện trên trời rồi mặc đồ xoay vài vòng trước gương tự ngắm tự khen, con gái có sở thích buồn cười nhỉ.
- Mẹ em gọi anh làm gì thế? - Tò mò
- Ở lại ăn cơm.
- Thật à? - Mắt chớp chớp miệng cười chắc vui
- Ừ.
Lại về với đống quần áo, tôi thì ngồi tự kỷ chơi avatar trên điện thoại cho đến lúc mẹ nhỏ gọi xuống. Mùi thức ăn cũng đủ khiến tôi ngây ngất, mùi sườn sào chua ngọt, mùi thịt áp chảo, mùi nem rán, mùi của bát canh măng xương nữa. Lâu lắm rồi mới được đi ăn trực, lại toàn món ngon nữa, ăn một mình toàn đậu sốt cà chua với cơm, bạc lắm mua ít thịt về luộc. Hồi ở nhà, có bao giờ nhà tôi được ăn như thế này đâu, ngẫm nghĩ lại thấy ngày xưa khổ, chả có cái gì mà bỏ vào mồm. Một lần buổi tối, đi làm ruộng với mẹ về rồi lăn vào ngủ luôn cho đến 9h tối, cả nhà ăn rồi mà chẳng ai gọi tôi, đến lúc dậy thì chả còn cái gì ăn, đói mà có biết làm gì đâu, ngủ thì không ngủ được lại thu về một góc mà khóc...
- Cháu mời cô, anh mời em...
- Ừ cháu ăn tự nhiên đi
Cô và nhỏ gắp thức ăn cho tôi vì cái cớ tôi ''gầy''. Kiểu như là cháu chỉ việc ăn thôi, còn gắp thức ăn cứ để cô và em lo. Trong bữa ăn thì tất nhiên sẽ có những câu hỏi liên quan đến gia đình mà chẳng bao giờ tôi muốn nhắc đến toàn phải né sang câu khác, nhỏ thì vẫn vô tư ăn rồi bấm điện thoại không ngừng.
- Bỏ điện thoại mà ăn đi. - Tiếng mẹ nhỏ quát
Bĩu môi làm theo rồi đặt cái điện thoại lên bàn, lớp 12 mà học lơ đãng mà cứ cắm đầu vào điện thoại thì các bậc phụ huynh lo là phải, cấm yêu cấm đương ở cái tuổi cấp 3 này thì nhiều lắm.
Bữa ăn kết thúc, tôi nhanh chóng phụ giúp mẹ con nhỏ dọn dẹp rồi đi về, nghỉ trưa một lúc thì phải nhờ ý kiến của các bậc tiền bối. Hơi lăn tăn:
- Chị ơi mở cửa - Đập uỳnh uỳnh vào cửa phòng chị
- Cái gì đấy đợi tí
Chị ra mở cửa, mặt ngu ngu chắc vừa ngủ dậy:
- Chị giúp em cái.
- Cái gì? - Dụi mắt
- Đưa em đi mua quà
- Quà? Mày tặng ai? HAy là con bé hôm trước
- Vâng, em không biết mua quà gì.
- 3h giờ đi tao vào ngủ đã
Nói xong thì chị cũng đóng cửa luôn, lại phải ra ngồi quán net đầu ngõ giết thời gian...
Chị đưa tôi đến một quán đồ lưa niệm mà chị hay mua. Chị nói mua lắc chăn thì tôi lắc đầu vì chỉ người yêu với nhau mới mua lắc chân, rồi vòng cổ thì nhỏ cũng được mẹ tặng rồi nên chỉ còn phương án là cái vòng tay.
Nhìn tôi ưng ý mỗi cái vòng tay ngọc trai đính đá, vừa rẻ mà vừa đẹp. Nếu mua đồ đắt tiền thì tháng này tôi nhịn đói và nhỏ sẽ nghĩ tôi muốn nhân dịp này mà bày tỏ tình cảm thì chắc chắn là KHÔNG rồi. Lại phải mời bà chị già này chầu kem.
Rồi tối, lên đường trên chiếc cà tàng... MỘT MÌNH...__________________