Chap 44

490 2 0
                                    

Sáng sớm nó đã gọi rồi mà nói cái giọng mềm nhũn mệt mỏi làm tôi thấy lo, tưởng được ngủ nguyên cả buổi sáng thì bị thằng này nó phá hỏng hết cả rồi. Đi đến nơi nó nói, chạy loang quăng gọi điện chỉ dẫn mấy lần mãi mới tìm thấy nhau vì đông người.
- Sáng sớm chưa gì đã gọi tao rồi thế? Mất cả ngủ - Nói trách nó, nhưng chắc nó chẳng để bụng.
- Cứ đưa về nhà đi rồi nói, tối gọi mấy thằng kia sang bàn một thể.
- Mày định ở mấy ngày? Mặc chung quần áo à?
- Chắc thế, tao chả còn một xu để đi xe bus thì mày biết rồi đấy. Thôi đi đi nói nhiều quá.
Tôi chạy xe về nhà, lúc đi chưa nói câu nào với nhỏ chắc lo lắm, tại lúc đi nhỏ ngủ nên tôi chẳng muốn đánh thức rồi lại lèo nhèo như mấy lần trước. Trên đường cả 2 im lặng, nó chắc đang suy nghĩ cái gì đó, ủa mà nó còn có Mai mà, sao cái lúc này nó lại không gọi Mai nhỉ.
Về tới nhà y như rằng là bị nạt, thấy tôi dắt xe vào là mặt nhỏ hằm hằm bốc mùi sát khí. Thấy thằng Lâm nên mặt lại vui chào hỏi vài câu rồi quay qua tôi lườm cái. Lâm chẳng nói gì gật cái rụp rồi đi vào nhà, tự nhiên như ruồi, tôi dắt xe đằng sau thì nhỏ tiến đến véo vào hông cái rõ đau.
- Bảo bao lần rồi, đi đâu phải nói với em một câu chứ.
- Thì ai biết đâu, lúc ý em đang ngủ anh gọi làm gì...
- Vẫn phải nói. Hứ.
- Hâm, thôi vào đi xem thằng Lâm nó thế nào.
Lên nhà lục cái tủ quần áo chọn cho nó một bộ rồi ném cho nó mặc, nó vẫn mặc cái bộ đi chơi theo đúng style công tử của nó. QUần áo tôi thì chả đẹp đẽ gì, nhưng giờ ném cho nó rẻ lau thì nó vẫn phải mặc. Nhỏ đi chợ mua ít bún với chả, nhìn mặt thằng Lâm ủ rũ chắc cả đêm qua khéo nó không ngủ. Nó thay xong quần áo ngồi ở ghế chỗm chệ mặt vẫn vô hồn nên tôi ra tiếp chuyện.
- Thế rốt cuộc là thế nào? Kể tao nghe xem.
Nó quay sang, mắt nó rơm rớm như sắp khóc, thế nên tôi biết là việc quan trọng rồi, nhưng tôi vốn là người ít nói và không biết an ủi người khác lúc những như thế này. Với cả nhỏ cũng vậy, tôi chỉ biết cho nhỏ mượn bờ vai để nhỏ có thế khóc thoải mái. Còn đây là con trai, chả nhẽ cũng cho nó mượn vai rồi lúc nhỏ về bất chợt sẽ nghĩ tôi là thằng Gay à
- Thôi thôi, thế kể tao nghe xem rốt cuộc là thế nào? Nói đi còn tìm cách giải quyết.
- Thực ra... chuyện này... nó... nó liên quan... đến cả Mai... - Nó nói ấp úng
Liên quan tới Mai... Nếu liên quan tới Mai thì sao nó phải nói là ở lại nhà tôi vài ngày làm cái gì.Càng ngày càng cảm thấy khó hiểu.
- Ừ mày cứ nói đi.
- Tao... với Mai... có... à không... Mai có... thai rồi...
Tôi chết lặng, lần này là sốc toàn tập, thằng Lâm nó chơi bời ham vui và quen nhiều gái xinh tôi chẳng lạ gì khi nó quan hệ với một cô gái nào đó. Nhưng đây là Mai... tôi luôn cho rằng em là người biết suy nghĩ... nhưng lần này em đã đánh sập luôn cả niềm tin tôi dành cho em từ những ngày mới quen. Tôi không ngờ em lại thay đổi nhanh như thế, cũng không trách được... Sinh viên mà, tuổi đời non nớt bồng bột ham vui ham chơi thì nhiều lúc cũng mất kiểm soát. Đến ngay cả tôi, nhiều lúc ngồi ôm em mà dục vọng nổi lên, chỉ biết cắn cu mà chịu đựng trong khi nó cứ nổi phồng phồng lên trong quần. Từ đấy tối nào tôi ngủ cũng phải mặc sịp không lỡ nhỏ nhìn thấy thì xấu hổ lắm...
- Bao lâu rồi. - Tôi điềm tĩnh hỏi.
- Mới được 1 tháng thôi.
- Chúng mày mới yêu nhau mà đã thế rồi hả? - Lúc này muốn đấm cho nó vài cái quá.
- Lúc đấy tao say... với lại... Mai cũng chủ động nên... moi việc thành ra như thế. - Thằng đéo nào quan hệ với người ta xong chẳng bảo mình say không kiểm soát được.
- Thế thì sao mày không về nhà mày mà qua nhà tao ở làm gì? Tao có thấy liên quan đâu.
Nó lại thở dài:
- Tao về thưa chuyện với ông bà già, tao suy nghĩ nhiều lắm rồi mới nói, tao sợ em phá thai rồi ảnh hưởng sức khỏe. Nên tao về bảo muốn cưới vợ rồi giãi bày, cuối cùng tưởng mọi chuyện êm đẹp tao bị ông già đấm cho mấy cái nổ đom đóm, rồi ông nói tao đua đòi với đám bạn, tao ăn chơi tiêu tiền hoang phí cho gái gú rồi bị nó lừa. Tao nói là em là người ngoan hiền nhưng không tin tao. Đm cái đời chó chết.
Nghe nó nói thì tôi biết vì sao nó bị đuổi khỏi nhà rồi, tôi lại im lặng không nói gì, hình như bây giờ... Tôi cần gặp em... Tôi muốn nghe lời giải thích từ em... Từ lâu rồi tôi chẳng còn là người anh của Mai nữa, từ lâu rồi tôi chẳng được em tâm sự về chuyện thường ngày của em. Một cảm giác trống vắng... Tôi luôn ngộ nhận rằng tôi rời xa em là chuyện bình thường, vì tôi chỉ coi Mai là một người em thôi. Ai ngờ thứ tình cảm anh em lại nảy sinh lớn hơn... Haiz.
Tôi nói thằng Lâm lên phòng tôi nghỉ, giờ này tôi chẳng muốn ăn uống gì cả, tôi gọi cho cho Mai, lúc đầu nhỏ tắt máy nhưng sau vồ vập thì cũng phải nhấc máy với cái giọng khinh khỉnh lạnh nhạt.
- Alo ai đấy? - Chắc không lưu số nhưng tôi đoán là không.
- Anh M đây.
- Có gì không anh?
- Giờ em rảnh không, mình gặp nhau chút, anh có chuyện cần nói.
- Nói qua đây luôn đi, em đang bận.
- Anh chỉ xin em 15' thôi, chắc em đang ở trường nên ra quán trà sữa ở cổng sau. Em ra luôn đi anh đến là vừa. - Quán trà sữa mọi lần tôi đến đưa em đi chơi, hoặc ngồi đợi em make up tôi đều ra đấy ngồi nên chỉ nói quán trà sữa là em biết tôi muốn nói đến là nơi nào.
Lần này tôi gọi cho nhỏ, bị chửi không thương tiếc vì nhỏ đang đi mua đồ ăn rồi. Thôi thì nói về bù qua loa xin lỗi cho xong chuyện. Cũng mất kha khá thời gian để tôi đến chỗ hẹn, quán khá nhỏ nên chỉ nhìn vào quán là biết em đến chưa không rồi. Tôi tiến lại bàn, gọi trà sữa rồi ngồi đôi diện với em. Thực ra để chọn một không gian để tâm sự... Thì nơi đây chưa bao giờ là phù hợp, nhưng vì tôi thích, tôi muốn ôn lại kỷ niệm ngày xưa của hai đứa, và cũng để dễ nói chuyện với em hơn.
Ngồi lặng thinh một lúc, em vấn bấm điện thoại còn tôi ngồi trơ trơ cho đến khi trà sữa được mang đến, em còn chẳng thèm nhìn tôi đến 1s.
- Mai...
Lần này mới ngửa mặt lên nhìn tôi
- Anh cứ nói.
- Em còn nhớ chỗ này mình ngồi bao nhiêu lần không?
- ...
- Để quen đi một người thật sự rất khó, nhưng để quên đi một người mà đánh mất chính mình thì càng khó hơn Mai ạ.
- Anh nghĩ em là cô gái thông minh, anh đến với em xác định chỉ có tình cảm anh em, anh chưa bao giờ tán tính em và cũng chưa bao giờ có ý định sẽ bên em đến suốt đời. Phải suy nghĩ rất lâu, rất rất lâu anh mới dám đưa ra quyết định gửi gắm thằng Lâm chăm sóc cho em, anh nghĩ nó đủ tốt, nó ham chơi còn em là cô gái mạnh mẽ, chắc em nói gì nó cũng phải nghe nên từ lúc yêu em nó thay đổi rất nhiều. Em yêu thằng lâu bao lâu rồi? Mấy tháng? Đủ hiểu nhau rồi hay sao mà em với nó có thể tiến xa như vậy. Nghe được tin anh sốc, anh bất ngờ khi em đánh mất mình như vậy. Yêu ai đấy là việc của em, nhưng kể cả nó là bạn anh thì anh cũng không chấp nhận được. Còn cái thai, giờ em muốn sao? Em giải quyết như thế nào khi em vẫn còn đang đi học. Trong khi em ngồi bấm điện thoại cười cười một mình thì giờ nó đang khóc ở nhà anh như một thằng đàn bà kia kìa. Vì em mà nó bị đuổi khỏi nhà, giờ em...
Tôi thấy nước mắt em rơi lã chã, tôi nói những lời đó thực sự rất thâm độc như chửi vào mặt em. HIểu cảm giác của em lúc này quá mà, tôi không nói gì thêm, tôi cầm tay em xoa xoa trấn an tinh thần em một lúc rồi em nói:
- Em không biết giờ làm sao nữa anh ạ, thời gian qua em tránh mặt anh không phải vì em muốn quên anh hay gì cả đâu? Tại em sợ cảm giác, sợ cái lúc anh thân mật với Quỳnh, em sợ khi nhìn thấy anh và Quỳnh hạnh phúc còn em thì không. Em yêu Lâm nhưng em vẫn yêu anh hơn, chắc chắn như thế. Chính anh đã kéo em ra khỏi nỗi ám ảnh của mối tình đầu. Anh cũng là mặt trời để em có thể vui tươi mỗi ngày, nhiều lúc em muốn gặp anh tâm sự, nhưng em lại giữ cho riêng mình rồi ấm ức tại sao lại không gọi cho anh? Dù sao mình vẫn có thể là bạn, là anh em tốt cơ mà... - Nói rồi em vẫn khóc, tôi lặng thinh đi một lúc, với những dòng suy nghĩ khác nhau, cuộc nói chuyện diễn ra rất lâu quá luôn cả 15'. Người bán hàng cứ nhìn tôi như thằng đểu khi để em khóc trong khi chẳng ai biết tôi đang phải trải qua những gì...
- Anh hiểu, thôi em, giờ khóc cũng không giải quyết được gì đâu. Anh cần em phải suy nghĩ, suy nghĩ thật kỹ rồi giả quyết theo cách của em, cái thai không phải của anh nhưng anh cũng một phần dẫn đến chuyện ngày hôm nay. Giờ anh cần em phải gặp thằng Lâm, giờ chỉ có em và nó mới có thể giải quyết được chuyện này.
Em gật đầu, tôi tính tiền rồi đưa em về nhà, thấy tôi mở cổng nhỏ chạy ra đón với nét mặt tò mò khi thấy tôi đưa Mai đi cùng. Con gái đa cảm lắm, không khó để nhỏ nhận ra rằng Mai yêu tôi.
- Chị Mai hôm nay đến chơi ạ, anh Lâm đang trong nhà em đấy.
- Ừ chị đến chơi chút, để chị lên nói chuyện với Lâm.
Em chạy lên nhanh chóng, 2 lần trong một buổi sáng bị nhỏ lườm rồi chỉ trích.
- Anh giỏi lắm. - Nói đúng một câu làm tôi thẹn.
Bún với đồ ăn để trên bàn, hình như chưa ai ăn còn nguyên chưa bóc tem. Chắc thằng Lâm sẽ bất ngờ lắm khi tôi đưa Mai đến, còn tôi và nhỏ ngồi dưới bếp ăn uống như chưa có gì sảy ra.
- Hứ, giờ ăn chuộc lỗi chứ gì. - Nhỏ lại nói xoáy
- Không, ai mà thèm, tại đói thôi.
- À, nãy anh Lâm lạ lắm... em thấy hơi sợ nhưng không dám gọi anh về...

Gia đình hắt hủi... Say nắng cô nàng lớp 12Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ