Chap 7. Chỉ đơn giản là muốn bảo vệ em

1.1K 236 10
                                    

Tiếng nước chảy róc rách vọng lại từ trong nhà tắm nghe như cơn mưa rào xối xả mùa hạ sau gần nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng chịu ngưng lại. Minjeong mở cửa bước ra với chiếc áo choàng tắm trên thân hình mảnh mai, theo sau em là một đoàn hơi nước lơ lửng giữa không trung rồi dần tan biến trong hư vô mãi mãi.

Em dùng khăn bông lau qua loa mái đầu vẫn còn vương vài hạt nước lóng lánh, thảnh thơi tìm đến tủ đựng quần áo rồi chọn cho mình một bộ đồ ưng ý. Xong xuôi đâu đấy, em soi mình trước gương rồi tô thêm cho môi mềm chút sắc son. Minjeong cẩn thận đeo gọng kính lên mắt, song thì tươi tỉnh rời khỏi nhà hướng đến học viện æ thẳng tiến.

.

.

8 giờ 15 phút sáng, Học viện æ

Hôm nay là kỉ niệm 48 năm thành lập trường. Tuy rằng hiện tại vẫn đang trong thời gian nghỉ hè, nhưng nghe nói tiểu thuyết gia Kim Minjeong sẽ là khách mời của buổi lễ nên đám sinh viên ở đây vẫn hào hứng đến trường lắm.

"Khụ khụ."

"Jiminie, cậu sao vậy?" Rian từ ngoài tiến vào giảng đường, trông thấy cô bạn đang ngồi một góc ho khù khụ thì sốt sắng hỏi han.

Jimin nhìn chị, xua xua tay: "Mình không sao, ho một chút thôi ấy mà."

"Có thật không đấy? Chứ mình thấy sắc mặt của cậu không tốt lắm đâu." Chị ngờ vực hỏi lại, đồng thời cũng ngồi xuống chỗ trống bên cạnh bạn mình.

Đáp lại sự quan tâm của Rian vẫn là cái lắc đầu cười nhẹ của nàng. Chị thư thả quan sát người bên cạnh mình một lát rồi lại đưa mắt về phía sân khấu. Còn vài phút nữa là đến giờ rồi nhỉ?

"À, Jiminie. Mình suýt quên không kể với cậu, lần trước mình đã gặp Minjeong-ssi. Không ngờ cậu lại có bạn là tiểu thuyết gia nổi tiếng đó nha." Chị cười cười châm chọc.

Jimin thoáng khựng lại khi nghe Rian nhắc đến tên của người nọ. Nàng không đáp lời vội, có hơi ngẩn người rồi kín đáo nâng lên một nụ cười hệt như cầu vồng trên hai cánh môi. Mà nàng, hình như cũng chẳng biết hành động này từ khi nào đã trở thành thói quen của bản thân mỗi khi nhớ tới tên em đâu.

"Chỉ là mình từng đến buổi kí tặng sách của em ấy. Sau đó bọn mình vô tình gặp lại nhau thôi."

Rian tặc lưỡi cảm thán: "Nói gì thì nói cũng phải công nhận em ấy xinh thật đó, đã vậy còn tốt bụng nữa."

"Sao cậu biết em ấy tốt bụng?"

"Có một hôm mình đang khiêng mấy thùng sách mới của quán, rồi em ấy ở đâu chạy đến tự nguyện giúp cho mình..." Chị kể lể cho cô bạn về chút kí ức còn tổn đọng trong đầu mình, song thì bất ngờ lay lay tay nàng, hồ hởi nói: "Jiminie, lễ kỉ niệm bắt đầu rồi, Minjeong-ssi sắp ra rồi kìa!"

"À... ừ."

Cũng vì nhiệt tình hòa mình vào bầu không khí náo nhiệt, hào hứng của cả giảng đường rộng lớn nên Rian đâu phát hiện ra ánh mắt của bạn mình đã thay đổi như thế nào. Vẫn là đôi con ngươi màu nâu thẫm trong veo ấy thôi, nhưng lại mang cả nét ưu tư và trầm buồn. Hơn nữa còn vừa thoáng tia phức tạp khó đoán một cách thật lặng lẽ.

WinRina - Lặng Nghe Tiếng Lá Rơi Giữa Trời ThuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ