Editor: Uniirr
Ô Tự sợ bị cô đùa giỡn, không cho cô ăn, không cho cô uống, cô sắp ngất đi.
“Uy…”
Hà Cửu Vi hữu khí vô lực kêu Ô Tự đang canh giữ bên cạnh.
“Tốt xấu gì cũng đã từng là học sinh của ông, cũng không cần ngược đãi tôi như vậy đi?”
Ô Tự ấn cái tay không ngừng run rẩy, nghiêng đầu nhìn cô một cái, ánh trăng trên cao theo cửa sổ bò vào, chiếu vào gương mặt của cô đẹp không thể tả xiết.
Khuôn mặt cô vẫn như năm đó, mà hắn đã không còn là người hăng hái.
Hà Cửu Vi nhìn ánh mắt Ô Tự ngừng trên mặt mình, tâm sinh cảnh giác, cúi đầu than thở.
“Không cho cũng không sao, làm gì nhìn tôi… Bất quá… Ông rất nóng sao?”
“Ông trời thật không công bằng.”
Ô Tự không trả lời, lại thình lình nói ra một câu. Hà Cửu Vi hoài nghi nhìn hắn, cảm giác hắn có chút không thích hợp, cô bị trói không nói gì, hắn liền đổ mồ hôi?
Trên người dính mồ hôi làm cô khó chịu, lại do Ô Tự ban tặng.
Hà Cửu Vi không để ý tới mình, Ô Tự giễu cười, miệng uống nước cũng giảm bớt không khô nóng, không nói nữa.
Hai người cứ an tĩnh như vậy. Hà Cửu Vi không muốn cùng Ô Tự đối diện, mới bỏ lỡ thân thể hắn run rẩy.
Nhịn hồi lâu, bên ngoài đột nhiên có tiếng bánh xe chạy tới, Hà Cửu Vi nguyên bản ám trầm trong phút chốc sáng ngời, người tới!
Mạnh Kinh Huy chở một xe tiền chạy tới công xưởng trung nhị, phía sau còn có người đi theo, chỉ sợ Ô Tự lật lọng.
Mà Tô Nhượng cùng Mạnh Gia Nam cùng ngồi một xe đi theo, nội ứng ngoại hợp, có vẻ ổn thỏa.
Tới công xưởng trung nhị, đã qua tám giờ, bên này là cái công xưởng cũ, không có ai thường lui tới, buổi tối chỉ có mấy cái đèn đường lúc sáng lúc tối.
Mạnh Kinh Huy vừa nghĩ đến Hà Cửu Vi đợi ở đây cả một ngày, tâm đau vô cùng.
Đầu khác.
Tay Ô Tự bắt đầu kịch liệt run rẩy, ban đêm rất tối, Hà Cửu Vi không chú ý tới dị thường của hắn, đến khi nghe được bên ngoài truyền đến động tĩnh, cô mới phát hiện Ô Tự hô hấp hỗn loạn.
“Ông… thế nào?”
Vừa dứt lời, một anh mắt dưới ánh trăng càng làm cho người ta sợ hãi, che kín máu đỏ tơ.
“A! ! !”
Mạnh Kinh Huy vừa xuống xe liền nghe được tiếng thét chói tai cách đó không xa truyền đến, hắn mang theo tiền, tay nhất thời siết chặt, là thanh âm Hà Cửu Vi!
Hắn không để ý đường dưới chân gồ ghề, hai bước cũng thành một bước đi về phía trước, miệng hô.
“Ô Tự, tôi mang tiền đến rồi!”
“Mạnh Kinh Huy! Tôi ở chỗ này!”
Vừa nghe thấy thanh âm của Mạnh Kinh Huy, Hà Cửu Vi vui mừng quá đỗi, muốn rời xa Ô Tự.
Phía trước Ô Tự có chút dọa người. Hà Cửu Vi cũng đại khái đoán được, hắn nghiện ma túy.
Trách không được cô thấy cả một ngày, Ô Tự có chút kỳ quái, mồ hôi lạnh chảy xuống không ngừng, vẫn luôn hồ ngôn loạn ngữ, còn nôn nóng bất an.
Nhưng cô có thể làm gì bây giờ?! Tay chân bị trói, cả một ngày không được ăn cơm, khí lực để chạy đều không có, chỉ có thể liều mạng lui về phía sau.
“Ô Tự… Ông… ông bình tĩnh…”
Hà Cửu Vi lúc này mới sợ.
Ô Tự cuộn mình ở một bên, hướng về phía cô không ngừng mấp máy, cổ đều nổi gân xanh, dường như có người véo cổ một dạng.
“Mày cho tao… Cho tao nha…”
Thật sự, cái hình ảnh này thật đáng sợ.
“Tôi không có… Tôi không có thứ đó cho ông a…”
Lúc này Hà Cửu Vi đã khóc nức nở, một người thế nào cứ như vậy a…
Tay Ô Tự hướng cô chụp lại đây, Hà Cửu Vi lại sợ tới mức thét chói tai.
“Đừng chạm vào tôi a!”
Mạnh Kinh Huy vừa mới đến liền nghe được một câu này, não nóng lên liền cầm thùng đá hướng phía sau lưng Ô Tự, thấy hắn bị đập ngã xuống đất, mới cất bước đem Hà Cửu Vi ôm vào trong lòng.
“Đừng sợ, không có việc gì.”
Hà Cửu Vi vừa thấy Mạnh Kinh Huy giống như tìm được rơm rạ cứu mạng, rốt cục khóc lớn, cả một ngày thần kinh không được lơi lỏng.
“Đau quá, anh thật chậm a, tôi đói…”
Mạnh Kinh Huy nghe cô nói năng lộn xộn lên án, lòng tràn đầy thương tiếc, còn nói được cái gì?
Buông Hà Cửu Vi ra, Mạnh Kinh Huy cởi dây trói, mỗi lần chạm vào một chút, âm thanh cô nức nở trọng một phần, trái tim của hắn cũng tùy theo níu nhanh vài phần.
Mà trên đất Ô Tự bị đập ngã xuống, trong đầu hiện lên một tia thanh minh, không đến một giây lại bị nuốt hết —— đây là tiền, đây là mạng của hắn!
Có tiền, Ô Tự cũng lười quản Hà Cửu Vi cùng Mạnh Kinh Huy, hắn ôm tiền lảo đảo muốn đứng dậy rời khỏi, trong lòng vô tận hư không làm cho hắm muốn kết thúc đời mình, cơn nghiện cắn nuốt thần kinh của hắn. Hắn không thể không ngã xuống, hắn có con đường thật dài phải đi.
Không như mong muốn, rốt cuộc cái ác không thắng cái tốt.
Ô Tự vừa đi tới cửa, đã bị mấy đạo ánh sáng chiếu vào làm chói mắt. Phía trước hắn trừ bỏ sáng cùng tối chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, dạ dày giống như bị cào sạch, lửa giận trong cơ thể nhảy lên, tức giận quay đầu mắng to.
“Mẹ nó mày đùa tao!”
Hắn trốn không thoát, hắn cũng không để cho người khác sống tốt —— Tiền ở trong ngực dùng sức quăng ra, chuẩn xác nện lên ót Mạnh Kinh Huy!
Mà lực đạo của hắn cũng kích thích trái tim co rút!
Cơ hồ đồng thời, hai người cùng ngã xuống.
Hà Cửu Vi trừng mắt thấy Mạnh Kinh Huy ngã xuống, sợ tới mức nước mắt đều ngừng.
“Mạnh Kinh Huy, Mạnh Kinh Huy!”
Mạnh Kinh Huy không thể trả lời cô.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Edit - Cao H ] Thiếu Nữ Tiết Sữa - Trà Hảo Manh Manh
General FictionTác giả : Trà Hảo Manh Manh Convert : Poisonic Editor : Uniirr Hà Cửu Vi biết chính mình cùng người khác giống như không giống nhau. Không giống nhau là khi cô không mang thai mà tiết sữa . Số chương: 110 + 1 ngoại truyện + 5 câu chuyện khác nhau. N...