The end: "EM VẪN CHƯA MUỘN, PHẢI KHÔNG?"

1.9K 77 14
                                    

Triệu càng đến gần thì Duyên càng cách xa Triệu, có lúc đã ngay trong tầm tay nhưng đột nhiên Duyên lại mất hút. Triệu hoang mang:
- Gì thế này? Lẽ nào là không thể nữa sao?
Nhưng nghe Duyên vẫn đang gọi tên mình, Triệu không cho phép bản thân bỏ cuộc, Triệu cố gắng chạy thật nhanh đến bên Duyên, thật trớ trêu mỗi khi gần cạnh ngay Duyên thì Duyên lại vụt mất, sau đó lại cách một khoảng rất xa.
Dù đã mệt nhoài nhưng Triệu vẫn không dừng lại, Duyên ở đâu, Triệu liền lao về phía đó.
- Mẹ đã nói: "Cứ đi rồi sẽ đến!". Đúng vậy, mình không được từ bỏ. Duyên, đợi chị!
Triệu miệt mài chạy, cứ thế đến khi giật mình dừng lại thì ngay dưới chân Triệu là bờ suối có mực nước khá sâu, còn Duyên thì ở bờ bên kia, mắt đảo quanh tìm Triệu nhưng không hề hay biết Triệu đang ở ngay sau lưng mình.
- Duyên! Chị ở đây!
Triệu dùng hết sức gọi thật to nhưng vô ích, Duyên không thể nào nghe thấy được. Triệu bất lực bật khóc:
- Số trời đã định rằng chúng ta thật sự chỉ được đến đây thôi sao?
Duyên bên kia gào thét:
- Triệu đang ở đâu? Đừng bỏ em mà!
Đến đây, Triệu không còn gì phải đắn đo hơn nữa.
- Mình phải vượt qua được nỗi sợ này, vì Duyên mình phải vượt qua!
Triệu nhắm chặt mắt lại, cắn chặt môi, bấu chặt tay lại... và gieo mình xuống dòng suối đang chảy.
Đột nhiên tiếng động ấy vang đến bên tai, Duyên xoay người lại và nhận ra đó đúng là người mình đang trông đợi nhất.
Triệu chới với hệt như lần ở hồ bơi nhà Thu Thảo, nhưng lần này đã khác vì Duyên đã không giương mắt đứng nhìn nữa.
- Triệu!
Duyên la toáng lên một tiếng rồi lập tức nhảy xuống, dùng hết sức mình bơi thật nhanh đến bên Triệu nhưng vì dòng suối chảy khá siết, Duyên phải mất một lúc sau mới có thể tiếp cận được Triệu. Duyên đưa Triệu lên bờ nhưng Triệu đã ngất mất rồi.
- Triệu à!
- Triệu có nghe được em không?
- Mở mắt ra nhìn em đi!
Dùng mọi biện pháp từ nhẹ đến mạnh, từ lay người đến hô hấp nhân tạo nhưng Triệu gần như không có động tĩnh. Giữa một nơi hoang sơ thế này thì biết phải làm thế nào? Duyên ôm Triệu òa khóc nức nở như một đứa trẻ, hệt như ngày Duyên nhìn mẹ trút hơi thở cuối cùng.
- Tại sao nhất định phải là thế này? – Duyên ngửa mặt lên trời gào thét.
____

Trở về phòng bệnh của Triệu lúc này, những chiếc áo trắng vẫn đang tất bật với cô gái im bặt trên giường. Cuối cùng, người này nhìn người kia bất lực, một bác sĩ nói với y tá:
- Cho người nhà vào đi!
Cô y tá buồn bã mở cửa và mời Duyên vào trong.
Duyên không dám tin vào mắt mình trước tình cảnh hiện tại:
- Chuyện gì thế này?
- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết...
- Không! Không phải như thế!
Duyên nóng nảy túm lấy cổ áo vị bác sĩ trưởng khoa.
- Xin cô hãy bình tĩnh lại! – Y tá liền ngăn lại.
Duyên lao đến ôm chầm lấy Triệu, gào thét:
- Triệu ơi!
Tiếng thét thấu tận trời xanh, nỗi đau này không một ai có thể hiểu và cũng chẳng một từ ngữ nào có thể diễn tả được, cảm giác như cả thế giới đổ sụp xuống trước mắt Duyên, tất cả đang bao phủ bởi một màu đen tăm tối.
____

Nhưng ở cánh đồng bất tận bên kia, tiếng thét ấy đã chạm được đến tiềm thức của Triệu, Triệu tờ mờ hé mắt, thấy Duyên đang ôm chặt mình mà khóc nức nở, Triệu khẽ gọi:
- Duyên à! Chị đây!
Duyên lập tức nhìn lại. Quả là không thể tin nổi vào mắt mình, lắp bắp:
- Là... thật sao? Là Triệu đã tỉnh lại thật rồi sao?
Triệu đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang vương trên gương mặt lo lắng của Duyên:
- Ừ! Là thật!
Duyên liền nắm lấy bàn tay Triệu áp sát lên ngực của mình, cảm nhận được tim mình đang đập thổn thức, Duyên mừng rỡ ôm lấy Triệu vào lòng như giải tỏa hàng vạn nỗi sợ hãi của mình.
Còn Triệu cứ thế mà nép vào Duyên cảm nhận hơi ấm và sự bình yên đã xa cách bao lâu nay.
____

[LongFic] TriệuDuyên - EM MUỘN RỒI PHẢI KHÔNG?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ