44. "CHÚNG TA LÀM TÌNH ĐI!"

1.2K 62 22
                                    

[Nửa năm sau]
KEIDI chính thức vượt qua phong ba bão táp và vươn mình vực dậy do một doanh nhân lớn xin giấu tên đã đứng ra giúp đỡ mà không hề lấy một phần trăm cổ đông nào, cũng không tính lãi, chỉ ra điều kiện là đưa KEIDI quay trở lại và phát triển vững mạnh hơn trên thương trường.

Một buổi chiều khi Triệu vừa từ trạm xe buýt về đến nhà, Duyên mừng rỡ ôm lấy Triệu:
- Triệu ơi! KEIDI sống lại rồi, đã sống lại thật rồi!
Triệu vui mừng không kém:
- Thật vậy sao?
- Đúng vậy, mọi thứ chuẩn bị quay về như trước đây rồi!
- Vui quá đi mất! Chúc mừng Duyên nhé! Chúc mừng cả ông nội và chú Tài nữa!
- Cảm ơn Triệu! Cảm ơn đã ở bên cạnh em suốt thời gian khó khăn vừa qua! Từ giờ về sau chúng ta phải thật hạnh phúc sống cùng nhau mà không còn phải lo nghĩ gì nữa!
- Chị... ừ... thì... chị là người yêu của em mà! Sao phải cảm ơn chứ?
Duyên hôn nhẹ lên đôi môi đang lúng túng của Triệu rồi mỉm cười, đột nhiên vẻ bối rối khó hiểu biểu hiện trên gương mặt của Triệu, Duyên liền thắc mắc:
- Triệu sao vậy?
- Sao... sao cơ? Chị có làm sao đâu?
- Có chuyện gì khó nói à?
- Không! Không có! Em mau vào tắm đi, chị nấu cơm tối đây!
Triệu quay mặt đi, Duyên ngơ ngác nhìn theo nhưng cũng không tra hỏi thêm, vào trong tắm rồi chuẩn bị ăn tối.

Trong bữa cơm, ông Tài, bà Xuân và Duyên rôm rả nói cười vì nhận được tin vui:
- Vậy là chúng ta chuẩn bị quay về ngôi nhà của mình rồi đúng không bố?
- Đúng vậy! - Ông Tài cười.
- Nhớ nhà thật luôn đấy! – Bà Xuân nói.
- Con cũng vậy mẹ ạ!
Cả ba đều tươi như hoa mới tưới. Duy nhất chỉ có Triệu vẫn giữ nét mặt như thường, không hoà chung vào niềm vui với gia đình.

Tối đó, Duyên gập laptop lại quay sang thì thấy Triệu đang sấy tóc ở bàn trang điểm, Duyên đến gần, choàng tay ôm Triệu từ phía sau, đầu tựa lên vai Triệu, mắt mơ màng:
- Em hạnh phúc quá Triệu à!
- Vì KEIDI đã sống lại sao?
- Đúng vậy! Chúng ta sắp trở về nơi chúng ta thuộc về rồi.
Triệu không trả lời, tay vẫn mơn man mái tóc.
- Triệu không vui sao?
- Đâu có... chị vui chứ!
- Khi KEIDI khai trương trở lại, em sẽ cầu hôn Triệu!
- Cầu... hôn?
- Đúng vậy!
- Em nói thật sao? – Triệu ngỡ ngàng.
- Sao Triệu lại phản ứng như vậy? Triệu không muốn à?
- Không... ý của chị là đột ngột như vậy sao?
- Đột ngột á? Em đã chuẩn bị cho nhày này lâu lắm rồi. Chẳng phải đột ngột đâu. Mà Triệu đã từng hứa sẽ trả lời "chị đồng ý!" khi em cầu hôn đấy! Không được thất hứa đâu nhé!
- Ừ... thì... - Triệu lúng túng – Vậy thì em nên tập trung vào KEIDI thật nhiều đi kìa!
Triệu lãng đi chỗ khác, tìm cách tránh ánh mắt của Duyên.
_________________

[10 ngày sau]
Hôm nay cả gia đình ông Tài chuyển về ngôi nhà "lá" quen thuộc, chiếc Range Rover trắng cũng về lại với Duyên, mọi thứ cơ bản đã quay lại như cũ nhưng cảm xúc thì hoàn toàn mới lạ. Cảm giác tuột mất rồi có lại nó sung sướng hơn ban đầu gấp nhiều lần.
- Bố gọi cho cô Hồng chưa?
- Bố gọi rồi. Ngày mai cô Hồng sẽ lên với chúng ta!
- Ôi mừng quá! Vậy là cô Hồng vẫn chưa quên chúng ta!
Ông Tài và bà Xuân về lại căn phòng cũ cùa mình. Duyên nhìn Triệu thiết tha:
- Bây giờ về đây nghĩa là chúng ta không được ở cùng một phòng với nhau nữa sao?
- Hôm trước chẳng phải đã thống nhất với nhau rồi sao? – Triệu bẹo hai má đang phụng phịu của Duyên.
- Em biết rồi! - Duyên xịu mặt - Nhưng mà hôm nay không có cô Hồng. Thôi thì cho em ngủ cùng Triệu nốt hôm nay nhé! Ngày mai sẽ trả lại cho cô Hồng ngay!
- Ừ... thì...
- Thế nhé! Chúng ta cùng nhau sắp xếp lại đồ đạc đi! Triệu giúp em đặt lại các siêu anh hùng nhé?
- Được rồi! Mình bắt đầu thôi!

[LongFic] TriệuDuyên - EM MUỘN RỒI PHẢI KHÔNG?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ