Phần 21

553 59 16
                                    

Mọi người ở Tứ Quý sơn trang vây thành một vòng tròn ngồi xổm trên mặt đất bảy miệng tám lưỡi nghị luận.

"Sư phụ ôn nhu cỡ nào tại sao gần đây lại nóng nảy đi rất nhiều vậy. Xem ra lần này người thật sự rất tức giận."

"Ta nhớ Ôn công tử rất nhiều, ngài ấy nấu cơm rất ngon."

"Chúng ta đi khuyên bảo trang chủ đi."

"Sư phụ sao có thể đối xử với Ôn thúc như vậy, quá tàn nhẫn rồi."

"Khụ khụ"

"Cái gọi là đầu giường phu phu đánh nhau, cuối giường lành. Nhưng lần này người lại cư nhiên đem Ôn thúc đuổi đi, Ôn thúc thật đáng thương mà."

"Khụ!"

"Sư phụ hung dữ như sư tử vậy."

"Ai trong các huynh nói sư phụ giống sư tử vậy?! Sư phụ rõ ràng là người ôn nhu hiền lành nhất thế gian này." Trương Thành Lĩnh cảm nhận được sau lưng dâng lên một cỗ hàn ý lập tức chuyển lời nói.

Cậu cứng ngắc xoay người, Chu Tử Thư đang đứng ở ngay phía sau tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm bọn họ.

"A, sư phụ."

"Luyện Lưu Vân Cửu Cung Bộ một nghìn lần cho ta."

"Sư phụ tha mạng."

"Hoặc là đi ra ngoài bồi Ôn thúc đáng thương của con, tự mình chọn đi."

"Con đi luyện ngay đây."

"Công phu này gọi là Lưu Vân Cửu Cung Bộ, không phải gọi là cẩu hùng loạn nhảy."

Chu Tử Thư ngồi trong bức màn, nhìn bước chân vụng về của Trương Thành Lĩnh liền giơ tay phóng ra một viên đá đánh trúng đầu gối cậu. Trương Thành Lĩnh kêu rên một tiếng quỳ trên mặt đất nhìn thấy Chu Tử Thư nhíu chặt lông mày, cố gắng chống đỡ đứng lên tiếp tục luyện tập.

Ánh mặt trời trên không trung treo cao, Chu Tử Thư lau mồ hôi trên trán. Giờ đã là cuối thu sao còn nóng như vậy chứ, thật khiến người ta phiền lòng mà. Thành Lĩnh luyện công muộn, kinh mạch lại khoan dung hơn người bình thường, tiến bộ chậm hơn một chút cũng là hợp lý, mình cũng không phải là người nhổ mầm nuôi dưỡng, chỉ là... Chu Tử Thư âm thầm thở dài, mạng mình không lâu, có điều là hy vọng trước khi rời đi có thể dạy cậu nhóc này nhiều thứ.

Nhìn thấy Trương Thành Lĩnh mồ hôi chảy ròng ròng, quần áo sạch sẽ có một chút vết máu, Chu Tử Thư cuối cùng cũng không đành lòng đứng dậy: "Nghỉ ngơi trước đi."

Một đường đi tới Mai Lâm, gió mát xua tan sự buồn bực trong ngực, Chu Tử Thư hít một hơi thật sâu cười khổ, bốn mùa hoa thường tại, đáng tiếc mình cái gì cũng không ngửi được.

Đột nhiên có những giọt nước rơi trên vai y, trời mưa? Chu Tử Thư ngẩng đầu nhìn, một người tựa vào trong gốc cây cầm bình rượu tùy ý uống, một bộ bạch y tiêu sái thong dong ngược lại rất có khí tiên nhân.

Chu Tử Thư cả kinh, ngũ cảm của mình lại suy giảm đến mức này rồi sao? Khi nào mà có người ở đây cũng không biết?

[Fanfic Ôn Chu] [ABO] [Hoàn] Nhưng Hãy YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ