Chương 3: Ướt rồi!

403 55 2
                                    

Phó Oánh nói: "Đi, dì đưa cháu đi massage, chúc mừng chúng ta hôm nay một chút."

"Tiền đâu ra?" Phó Lâm nói.

"Dì mày là người không có tiền nhưng vẫn thích hưởng thụ đấy." Phó Oánh vén lọn tóc xoăn: "Massage xong chúng ta sẽ đi ăn một bữa hoành tráng."

Phó Lâm nghĩ ngợi rồi nhận lời.

Cậu cảm thấy Phó Oánh nên hưởng thụ cuộc sống nhiều lên, chịu khổ ít đi một chút.

Cuối cùng, chiếc ô tô dừng lại ở một quán massage.

Quán massage này nằm giữa một dãy các quán bán dụng cụ sửa chữa và rượu thuốc lá, biển đỏ đã treo, trời còn chưa tối, bảng hiệu đã nhấp nháy rồi. Hai cánh cửa đóng kín, bên trong cửa thuỷ tinh là hai người phụ nữ trung niên đang ngồi, mặc quần đùi, cẳng chân trắng như tuyết gác lên, nhìn kiểu gì cũng giống nhà thổ(*).

(*) Chỉ những địa điểm kinh doanh nơi diễn ra các hoạt động tình dục giữa khách làng chơi và gái mại dâm. Nhà thổ còn có nhiều cách gọi khác như nhà chứa, lầu xanh, thanh lâu, động mại dâm, kỹ viện.

"Quán chị em dì mở, quán người ta là massage lành mạnh đấy!" Phó Oánh dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, tháo dây an toàn ra nói.

Phó Lâm cài cúc áo lại, theo bà xuống xe, hai người đẩy cửa vào, một người phụ nữ ở quầy thu ngân thấy bọn họ lập tức đứng lên: "Ái chà, chị Oánh Oánh, lâu rồi không gặp, sao mà dạo này đẹp quá vậy, suýt thì em không nhận ra chị rồi!"

"Miệng dẻo đấy! Chị mang thằng nhóc nhà chị đến thả lỏng một chút."

Lời bà vừa dứt, ba người phụ nữ trong quán đã nhìn sang Phó Lâm. Phó Lâm nhấp môi mỏng, cảm thấy đúng là mình đã vào trúng động nhền nhện rồi.

"Á đù." Bà chủ nhìn về phía Phó Oánh, nói chuyện không chút kiêng kị: "Bà chị được lắm nha, chị tìm ở đâu được phi công ngon vậy?"

Chắc là nghĩ Phó Lâm là trai bao của Phó Oánh, nói chuyện cũng không khách sáo.

"Vớ vẩn, cháu chị."

Phó Lâm đứng ở sau lưng bà, ngoan ngoãn cúi người một cái. Vóc người cậu rất cao, trong trẻo lạnh lùng tuấn mỹ, áo sơ mi trắng cởi một cúc, chắc là ra mồ hôi, áo sơ mi vẫn còn cảm giác ẩm ướt mềm dính, bị điều hoà trong quán thổi dán chặt vào ngực, đúng là khí chất ở giữa tiểu chó săn và chó con còn hôi sữa.

Phó Lâm rất ít khi massage, lần cuối cùng cậu làm đã từ rất nhiều năm trước đây, chắc là từ hồi vừa mới lên cấp 2. Phó Oánh đưa cậu đi "mở mang tầm mắt", kết quả là cậu sợ buồn, không làm được.

Đã nhiều năm như vậy, giờ cậu còn sợ buồn hơn hồi xưa.

"Cậu đừng run nữa." Chị gái đấm bóp nói.

Sắc mặt Hạ Lâm hơi đỏ lên, cậu nằm ở đó nói: "Hơi buồn."

"Lưng cũng không thể chạm vào à, nhìn là biết trai tơ rồi." Bà chủ cười nói: "Sau này có bạn gái là ngon lành thôi."

Phó Lâm nghe nhưng không nói gì, thấy hơi hối hận khi đi massage cùng Phó Oánh.

Cậu bị bệnh sạch sẽ thì không nói làm gì, thân thể còn rất nhạy cảm, không muốn để ai chạm vào, mỗi lần cắt tóc là một lần giày vò. Lúc kéo đến sau gáy, thợ cắt tóc chạm vào gáy cậu khiến cho cả người cậu muốn nhũn ra.

[Edit-Đam] Vờ như không biết anh giả nghèoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ