Chương 2: Bắt lấy hắn!

481 60 6
                                    

Quý Hàn Bách từ ván nằm(*) đứng dậy, thân hình càng có vẻ cao lớn hơn. Hắn đặt cờ-lê lên bàn, tháo chiếc găng tay đầy dầu ra, ánh mắt sắc bén quan sát Phó Lâm.

(*) Ván nằm sửa xe.

Phó Lâm ăn mặc sạch sẽ, mặt mũi đẹp đẽ, đứng trong tiệm sửa xe lộn xộn này, thế nào cũng cảm thấy không ăn khớp với nhau

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Phó Lâm ăn mặc sạch sẽ, mặt mũi đẹp đẽ, đứng trong tiệm sửa xe lộn xộn này, thế nào cũng cảm thấy không ăn khớp với nhau.

"Có chuyện gì?"

"Em thấy thông báo tuyển dụng của các anh ở cửa." Phó Lâm nói.

"Cậu bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi ạ."

"Sinh viên hả?"

Phó Lâm gật đầu: "Em muốn tìm việc làm thêm lúc nghỉ hè ạ."

Quý Hàn Bách tiện tay cầm một chai nước khoáng uống được một nửa, mở nắp: "Bọn tôi đang tìm một người rửa xe."

"Em đến là để xin rửa xe mà."

Quý Hàn Bách nghe vậy thì nhìn cậu một cái, ngửa đầu uống ừng ực mấy ngụm nước, cổ họng nhô lên, lúc nuốt chuyển động lên xuống, kết hợp với khuôn mặt góc cạnh của hắn, cả người tràn ngập hooc-môn nam tính, có mùi ngạo mạn của đàn ông.

Cổ họng Phó Lâm cũng động đậy, nghe Quý Hàn Bách nói: "Không phù hợp với cậu đâu nhỉ?"

"Em thích tiếp xúc với xe ạ."

"Thích xe?"
Phó Lâm gật đầu một cái.

Thuận theo ý thích của đối phương là một việc rất quan trọng.

Quả nhiên, thái độ của Quý Hàn Bách đã hoà hoãn hơn rất nhiều, nét mặt tuấn mỹ, lại có chút không đứng đắn, hỏi: "Có yêu cầu gì về tiền lương không?"

"Lương bao nhiêu cũng được ạ." Phó Lâm nói: "Em muốn trải nghiệm một chút."

"Tiền lương ba nghìn tệ(*) một tháng, không bao ăn ở."

(*) Hơn 10 triệu VNĐ.

Phó Lâm gật đầu một cái, thời tiết nóng như vậy nhưng hình như cậu trời sinh không ra mồ hôi, đứng ở đó mang theo hơi thở sạch sẽ mát lạnh. Có điều gương mặt thật sự rất đẹp, Quý Hàn Bách vô thức nhìn thêm cái nữa.

"Gia đình làm gì?"

"Em là cô nhi." Phó Lâm hờ hững nói, giọng nói lạnh lùng lại rất nhẹ: "Có một người dì."

Quý Hàn Bách hơi ngạc nhiên, cô nhi nghỉ hè vừa học vừa làm, chạy đến quán làm rửa xe mà không cần biết kĩ thuật hàm lượng gì, hình như hắn không tìm được lí do gì để từ chối.

[Edit-Đam] Vờ như không biết anh giả nghèoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ