Chương 8: Gặp nhau ở quán bar

281 41 2
                                    


Mặc dù quán bar Tường Vi Đỏ này là quán bar cũ kĩ nhất thành phố, nhưng danh tiếng của nó lại không nhỏ, Mạnh Tiểu Kiều cũng đã nhiều lần tới đây.

Chu Phóng chọn chỗ này cũng có nguyên nhân, tường vi đỏ là loài hoa mà Mạnh Tiểu Kiều thích nhất.

Hoa cũng như người, Mạnh Tiểu Kiều vừa đẹp ma mị vừa có gai nhọn.

DJ đã bắt đầu biểu diễn, Phó Lâm và Sở Tiểu Hạo đứng ở lối vào sân khấu, chờ lên biểu diễn. Ánh đèn không ngừng biến ảo trên mặt bọn họ, Phó Lâm đội một bộ tóc giả màu đỏ, trang điểm đậm, thể hiện sự diễm lệ nhưng sắc bén.

Trang phục nhảy trên người bọn họ có phản quang, bóng loáng lại lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh. Sở Tiểu Hạo nói: "Lần cuối cậu lên sân khấu rồi."

Phó Lâm nói: "Sau này sẽ còn trở lại."

"Hứ, cậu câu được rùa vàng rồi còn về đây làm chi."

Phó Lâm cười, không lên tiếng.

Nào có ai sẽ yêu cậu cả đời chứ, sớm muộn gì cũng sẽ thấy rõ bộ mặt thật không tim không phổi, chỉ thích tiền của cậu. Cái được gọi là tình yêu quá xa xỉ với cậu, nếu mục đích gặp nhau đã không đơn thuần ngay từ ban đầu, sao có thể hi vọng xa vời là ở bên nhau cả đời được.

Cuộc đời cậu, có lẽ số mệnh bắt phải làm đĩ hạng sang như Phó Oánh cả đời rồi.

"Tiếp theo xin mời các đoá hoa tường vi của chúng ta lên sân khấu, biểu diễn một khúc "Tường vi nửa đêm" cho mọi người..."

Phó Lâm nghe thấy MC nhắc đến bọn họ liền đẩy lưng Sở Tiểu Hạo đi về phía trước. Cậu hít sâu một hơi, không giống với Sở Tiểu Hạo, trên mặt cậu ta là nụ cười rạng rỡ, nhảy lên sân khấu.

Ánh đèn chiếu lên trang phục của bọn họ, đi đi lại lại như ánh sáng lưu động, đều là những chàng trai khoảng hai mươi tuổi, thân hình mảnh khảnh gầy gò, diêm dúa diễm lệ. Phó Lâm xoay tròn theo điệu nhạc, trong ánh đèn lập loè, cậu nhìn thấy Quý Hàn Bách.

Cậu chợt hoảng sợ, chân lảo đảo một chút, Sở Tiểu Hạo vội vàng túm lấy cậu, cậu đã nhanh chóng giữ thăng bằng lại, đầu hơi hơi nghiêng, liếc mắt nhìn Quý Hàn Bách.

Quý Hàn Bách hồi còn trẻ thì rất thích đi quán bar, sau này học đại học lại cảm thấy chẳng ra làm sao, ồn ào ầm ĩ nhức cả đầu, uống rượu cũng không tốt. Hắn ngồi ở sofa, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sân khấu, một đám đàn ông trang điểm đậm, tóc đỏ tóc vàng, thật khó nhìn.

Mạnh Tiểu Kiều chen đến gần hắn, nói: "Nếu anh không thích ồn ào, vậy lát nữa chúng ta đi vào phòng đi."

Quý Hàn Bách không để ý tới cậu ta, cúi đầu chơi điện thoại.

Chu Phóng ngồi cách bàn nói với cậu: "Tiểu Kiều, bọn Minh Tử tới, cậu đến đây đi."

Lúc này Mạnh Tiểu Kiều mới bất đắc dĩ đi tới. Lưu Béo cầm một ly rượu đặt mông xuống, nói trong tiếng nhạc ồn ào: "Đến thì cũng đã đến rồi, mày lại không thể vui vẻ với người ta, tao cũng thấy chua xót thay Mạnh Tiểu Kiều."

[Edit-Đam] Vờ như không biết anh giả nghèoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ