Cảm giác thân quen ùa tới cơ thể của em, nó chỉ khác ở chỗ những lần trước là cùng với Naoto bắt tay còn lần này là với Mikey-kun. Takemichi nheo mắt lại, xung quanh em là một nơi được bao phủ bởi một màu trắng đục nơi đây không phải là ở quá khứ cũng không phải là ở tương lai. Bản thân vẫn là một thân đầy máu nhưng cái cảm giác đau đớn dường như biến mất.Chuyện này còn kinh khủng hơn nữa, em chết rồi sao? Đây là thiên đường ư?
Takemichi chống tay ngồi dậy, như là được kích hoạt trước mắt em là một chuỗi các sự kiện trong quá khứ và người trong dòng chảy đó là Mikey.
Đôi đồng tử mang màu sắc của đại dương mở to nhìn về những hình ảnh đang được công chiếu cho em xem, từng cái mím môi bắt đầu hiện hữu trên khuôn mặt Takemichi, lý do vì sao em lại bài ra bộ mặt đó thì phải nói đến những hình ảnh trong chuỗi sự kiện đấy. Một Mikey tay đầy máu, ánh mắt vô hồn nhìn vào thi thể trước mắt rồi bỏ đi. Một Tổng Trưởng của Phạm Thiên thế mà lại nằm co ro ở trong căn phòng trống nhìn chăm chú bức ảnh cuối cùng của Touman rồi bật khóc nức nở ôm chặt nó vào trong lòng.
Em thấy gã vừa khóc vừa gọi tên em, nhẹ thôi nhưng nó đủ làm cho Takemichi đau đớn đến đỏ mắt. Mikey dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ nhưng lại phải chứng kiến từng người thân thiết của mình ra đi, một đứa trẻ đến cả cái mong muốn được ai đó có thể chia sẽ cùng cũng chẳng có.
Vô vàn những hình ảnh của quá khứ và cái cách Mikey cố gắng chống chọi vượt qua nó mỗi ngày. Từng bức ảnh mà em chụp cũng gã cũng được đóng khung cẩn thận, Mikey sẽ luôn thì thầm những lời nói nhỏ nhẹ qua bên bức ảnh ấy từng cái vuốt nhẹ nhàng lên bức ảnh của em.
"Takemitchy, tao yêu mày lắm nhưng mày có Hina-chan rồi.. mày cũng không thích đồng tính đâu nhỉ..? Nhưng tao yêu mày lắm Takemitchy à.." Mikey cứ thể thì thầm qua từng bức ảnh của em và gã, rồi gã ôm chặt nó vào lòng.
Takemichi không biết rằng Mikey yêu em đến thế, em không ngờ rằng việc mình giấu đi giới tính thật lại xảy ra nhiều hệ lụy. Mikey-kun tại sao không chia sẽ mọi chuyện với em mà cứ giấu đi và tự gánh vác hả?
Từng dòng lưu ly rơi xuống, Takemichi không muốn nhìn dòng chuỗi thời gian kia chút nào nữa, em đưa tay lên lau mắt dụi đến khi nó đỏ ửng cả lên.
"Hanagaki Takemichi" bất chợt một giọng nói gọi tên em, Takemichi vô thức ngước đầu lên..
Trước mắt em là một đốm sáng, thứ mà hay tượng trưng cho các vị thần.
"Ngươi lại kích hoạt năng lực bừa bãi ư phàm nhân Hanagaki Takemichi" chất giọng trung tính lên tiếng oán trách em nhưng nó không quan trọng, vị thần này nói như thế thì hẵn là biết cái vấn đề này ư?
"Người.. người biết khả năng của tôi ư?" Run rẩy cất tiếng, em.. em có hy vọng rồi.
"Dĩ nhiên là ta biết vì ta đã ban cho ngươi cơ mà nhưng Hanagaki! Chẳng phải tất cả đã tốt đẹp rồi sao? Tại sao ngươi lại vô cớ kích hoạt năng lực lần nữa" mọi thứ đã ổn rồi không phải sao?
Takemichi cắn môi, ổn ư? Không hề!
"Tôi không biết vì sao tôi lại được ngài ban cho thứ năng lực này.. nhưng làm ơn hãy cho tôi quay về quá khứ một lần nữa thôi.. làm ơn.." quỳ xuống, Takemichi úp mặt vào giữa hai gối cuối lạy ánh sáng trước mặt, chỉ cần quay về là sẽ cứu được Mikey-kun nên em không quan tâm chuyện gì nữa cả..
BẠN ĐANG ĐỌC
[TR/AllTake]: Sau Cơn Mưa Trời Lại Nắng
Romance"Mày biết Hanagaki Takemichi không?" "Hanagaki Takemichi?? ý mày là cựu đội trưởng nhất phiên đội của Touman huyền thoại đấy à?" "Ừ, Hanagaki ấy thằng đó là nữ mày ạ" .... Nguồn ảnh bìa: Alice Harper. Warning: FemTakemichi , OOC Được lấy ý tưởng k...