Buổi Học Độc Dược

1K 94 2
                                    

- Lem -

Chăm chú lo ăn phần của mình nên cô cũng không chẳnh mấy quan tâm đến mọi việc đang xảy ra chung quanh tiếp theo được nữa. Cuối cùng bữa ăn tráng miệng cuối cùng cũng xong. Cụ Dumbledore lại đứng lên cả sảnh đường im lặng.

"E hèm! Chỉ đôi lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê rồi. Ta có vài đôi lời lưu ý đầu niên khoá gửi đến các con năm I đây. Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó" Dumbledore hấp háy nhìn anh em sinh đôi tóc đỏ nhà Gryffindor, rồi cụ lại tiếp tục

"Tôi cũng được ông Flich, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch"

"Thôi, đi ngủ. Giờ thì biến đi nào!"

Dân Gryffindor năm thứ nhất theo huynh trưởng Percy đi len qua đám đông đang trò chuyện,tường hỏi sảnh đường, lên một cầu thang đá hoa cương. Chân cẳng cô lại nặng như chì, nhưng ấy là tại vì cô đã quá mệt và vừa ních xong một bụng đầy. Cô cũng quá buồn ngủ nên đến nỗi không còn lấy làm ngạc nhiên khi những bước chân dung treo dọc tường cứ di chuyển nói chuyện bình thường lúc đi qua. Percy dắt cả bọn đi xuyên qua cánh cửa ẩn sau những tấm tranh lớn và những tấm thảm treo tường cả hai lần.

Họ trèo lên nhiều cầu thang nữa, vừa lê lết cặp giò vừa ngáp, tôi vẫn còn phải thắc mắc đi thêm bao xa nữa thì cả đám ngừng lại đột ngột trước cuối hành lang có treo bức chân dung một người đàn bà mập ú mặc áo lụa hồng. Bà hỏi:

"Mật khẩu!"

"Caput Draconis"

Búc chân dung tự lách mình qua một bên, để lộ một lỗ tròn trên tường. Tất cả chui vào, Neville cần phải có người đỡ một chân lên mới chuôi qua được. Thế là họ đã vào gian phòng chung của nhà Gryffindor, một căn phòng tròn ấm áp đầy những chiếc ghế bành êm ái.

Percy đưa mấy đứa nữ sinh qua một cánh cửa về phòng ngủ riêng, còn cô xin được ở một phòng riêng vì tôi không thích ở tập thể cho lắm. Lên hết cầu thang ốc trên cùng, có lẽ đó là một trong những cái tháp cao nghệu của lâu đài. Năm tấm áp phích treo lẫn với những tấm màng nhung đỏ sậm. Rương của chúng đã được mang lên sẵn

Chúng quá mệt mỏi nên không nói năng gì cả, chỉ thay quần áo rồi lăn ra ngủ. Mười hai giờ đúng lúc cô gặp rắc rối về quần áo nên xuống phòng sinh hoạt chung của nhà để cầu cứu một ai bất kì, nhưng giờ này chắc mọi người đã chìm vào giất ngủ mất rồi. Cô vẫn còn đang suy nghĩ về chiếc cà vạt khó chịu kia thì một bóng người lấp ló ngồi trên chiếc Sofa làm cô phát sợ đến nổi chân đứng trên cầu thang run cầm cập không dám bước xuống. Đứng một hồi lâu chân cũng bắt đầu tê cuối cùng đành nuốt nước bọt vào mà lên tiếng hỏi:

"Xin chào ai đó ạ?"

"Hả? Ai vậy" Cậu giật mình quay phắt lại đằng phía sau

"Harry?" Chính xác là cậu Harry

Harry×Alma || My Only LoveNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ