iii. mùa mưa tháng 9

1.4K 172 17
                                    

Chút rượu cồn cào trong dạ dày, sộc lên mũi và mắt khiến nó cay xè đỏ au. Taehyung như chết đứng một chỗ, không dám tin những gì vừa thoát ra từ miệng Jungkook. Anh lắc đầu nguầy nguậy, vạt áo phải liên tục đưa lên chùi nước mắt dần trở nên ướt đẫm, nhăn nhúm đến đáng thương. Môi dưới bị anh cắn đến trắng bệch, vẫn không thoát ra một tiếng khóc nào.

Cơn mưa day dẳng hòa cùng giai điệu bài hát 10000 hours cũng chẳng còn, chỉ sót lại tiếng ào ạt ngập ngụa nơi sân cùng câu chia tay không chút độ ấm. Nền trời rạch ngang một nhát sáng đèn, kèm theo một tiếng nổ rền vang. Taehyung ngồi thụp xuống đất. Ngón tay vò đỏ cả vành tai. Anh không chịu nỗi nữa, tiếng khóc bật ra, nghẹn ngào đứt quãng.

Jungkook chạy đến ôm anh vào lòng trước khi Taehyung ngã uỳnh xuống đất.

Taehyung sợ sấm.

Có những đêm anh chui rút trong lòng Jungkook, hai tay bấu chặt lấy vạt áo cậu khiến nó nhàu nhĩ đến nỗi không nhìn ra hình thù, chỉ vì tiếng sấm bên ngoài mãi chẳng dứt. Jungkook chỉ biết đưa tay, ghì anh vào trong lòng ngực mình, trấn an anh bằng một vòng ôm ấm áp.

"Có em ở đây, đừng sợ."

Taehyung lúc đó vẫn còn run, nhưng vẫn có thể ngoan ngoãn ôm người yêu ngủ đến sáng.

Jungkook vội ghì đầu anh vào hõm cổ mình, tay vuốt dọc tấm lưng còn đang run rẫy. Cậu đặt anh ngồi trên đùi mình, còn bản thân thì yên vị trên sàn nhà lạnh toát. Tiếng khóc rấm rức cứ phát ra, đâm vào lòng Jungkook từng nhát đau âm ỉ.

Taehyung nắm chặt vạt áo sau của Jungkook, lắc đầu nguầy nguậy.

"Ju-ngkook ơi, anh không muốn chia tay đâu. Anh-nh xin lỗi, là lỗi của anh. Đừng bỏ anh."

Nói anh hèn nhát cũng được, bi lụy cũng được, nhưng anh không muốn mất Jungkook.

Anh nói, nhưng uất nghẹn mãi chẳng tròn câu. Vai áo Jungkook ươn ướt. Đột nhiên cậu thấy hối hận, vì câu chia tay đã vội buông ra chẳng suy nghĩ kĩ càng. Jungkook nghĩ rằng Taehyung không chấp nhận mình, không đồng ý để cậu bước vào thế giới nội tâm đầy lạc lõng của anh. Cho đến khi hình dáng anh ngồi thụp xuống tự ôm lấy mình, Jungkook biết người trong lòng mình rất muốn nói, nhưng lại không có cách nào để mà bày tỏ.

Jungkook vuốt tóc anh. Tiếng thút thít phát ra rất gần bên tai. Cậu đẩy má mình lại gần tóc anh dụi dụi.

"Nhưng sao bây giờ, em không đủ hiểu Taehyung. Em cảm giác anh ở bên em lúc nào cũng không an toàn."

Taehyung vội vàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Jungkook.

"An toàn. Khi bên cạnh em anh luôn cảm thấy bình yên, cảm thấy mình được trân trọng. Chỉ là..."

"Hửm?"

Taehyung cụp mắt xuống, như một chú cún làm việc có lỗi. Jungkook thấy cả nước mắt còn đọng lại trên mi anh. Cậu rướn cả người mình, dùng hết thảy dịu dàng hôn lên đấy.

"Người, người cũ để lại cho anh quá nhiều ký ức không đẹp. Anh muốn quên lắm, nhưng, nhưng mà không được."

|guktae| Chuyện Những Ngày MưaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ