iii. mưa tháng 4 trôi dạt cả bầu trời

676 71 16
                                    

Taehyung còn nhớ năm đó, album vừa mới ra mắt. Nhiệt vẫn chưa hạ, Taehyung đột ngột vướng vào tin đồn tình cảm nào đó, mặc cho công ty ra sức giải thích rằng tất cả chỉ là bịa đặt, vẫn không thể ngăn hết những bình luận ác ý chĩa về phía mình.

Hôm đó trời mưa rất lớn. Từ căn hộ nhìn ra, bờ sông Hàn cũng chẳng còn cơn gió nào lành lặn. Chàng nghệ sĩ muốn một mình khiêu vũ dưới mưa, những chứng bệnh cảm cúm chết tiệt từ tuần trước vẫn chưa hết. Taehyung lủi thủi mang ô ra công viên ngồi, trên băng ghế đá cũ đã ướt mem.

Mấy cánh hoa dập nát vì mưa, nhàu nhĩ chẳng còn rõ hình thù in hằng dấu giày của người qua lại. Hẻm nhỏ vắng người, chẳng còn ai. Xe bánh bao lúc nào cũng nghi ngút khói của bà lão cũng không thấy. Trời lạnh như thế này, Taehyung muốn ăn bánh bao, muốn uống trà nóng, muốn gối đầu lên đùi bà, để bà vuốt ve mái tóc vì nhuộm nhiều mà trở nên hơi cứng, để nói với bà rằng những ngổn ngang trong lòng mình, như những cơn gió bị mưa quật ngã.

Chiếc áo mỏng tan dần ướt, ngấm vào da thịt khiến anh có chút rùng mình vì lạnh. Mưa dai thật. Từ lúc mặt trời nấp sau dãy nhà cao, cho đến khi mây đen phủ khắp thành phố. Tán rẻ quạt cao lớn oằn mình, như đang cố gắng che chắn cho người ngồi cạnh, trên chiếc ghế gỗ ọp ẹp lâu năm.

- Cậu, ra đây đi.

Tim Jungkook đánh thịch một nhịp, cố gắp thu người thật thấp, rồi nấp mình sau bức tường phủ đầy rêu phong.

Lúc phát hiện ra tin đồn, Jungkook bỏ cả bức ảnh còn đang chỉnh dở dang, ra sức chạy đi tìm anh nhanh nhất có thể. Taehyung sẽ đến bờ sông Hàn, nhưng ở đó sẽ rất lạnh. Taehyung đến công viên gần nhà, nhưng ở đó sẽ có người thấy. Rốt cuộc, Jungkook vẫn cảm thấy mình may mắn vì đã quyết định đến đây, tán ngân hạnh còn in tên của anh trên đấy.

- Tôi thấy cậu rồi, ra đây đi.

Jungkook không muốn xuất hiện trước mặt anh ngay bây giờ. Vì cậu đang mang áo mưa in hình vịt vàng, như thế rất mất mặt. Cậu muốn lúc nào xuất hiện trước mặt anh, không là fansite đã theo chân anh từ lâu, thì cũng sẽ là một chàng trai không thể chê từ trên xuống dưới. Vậy mà hôm nay, Jungkook lại lỡ mang áo mưa hình vịt vàng.

- Cái cậu kia.

Jungkook lững thững đạp dòng nước chảy đến bên cạnh anh. Mưa vẫn đều đặn rơi, tiếng lộp độp trên mái hiên phủ đầy hoa giấy đỏ. Taehyung vì lạnh mà hắc xì một cái thật to, chỉ thấy người kia xoắn xuýt chạy tới thật gần, rồi phủ cho anh chiếc áo mưa hình vịt vàng - thứ duy nhất mà Jungkook có dùng để ngăn mấy giọt nước lạnh buốt

- Anh, Taehyung... Taehyung biết em ạ?

Anh nhìn quả của cây ngân hạnh nát bấy dưới chân, khe khẽ gật đầu. Taehyung đã biết từ lâu lắm rồi. Biết rằng luôn có một người ở phía sau mình. Lúc đầu Taehyung cứ nghĩ là một tên điên cuồng theo dõi, vì đến cả tán ngân hạnh đã già trong hẻm nhỏ vắng tanh, người đó cũng biết đến. Cho đến khi Taehyung ngồi trên bậc tam cấp, nhớ lại hơi ấm của người kia trên đôi tay mình. Jungkook đã nắm tay anh rất lâu, còn dè dặt thổi từng hơi thật khẽ để anh không còn cảm thấy lạnh nữa.

|guktae| Chuyện Những Ngày MưaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ