Nàng ma nữ mở nửa con mắt nằm ườn trên giường làm một con mèo lười. Kanae chán. Shinichiro đi đâu mất để nàng ở nhà, dặn đi dặn lại tuyệt đối ở yên trong phòng cho đến khi anh về. Shinichiro không muốn nhà mình bị đồn rằng có ma khi đồ vật trong nhà cứ di chuyển tự do hoặc thi thoảng sẽ có gói snack bay bay khắp nơi dù cho sự thật nhà anh đúng là có ma.
Nàng lăn qua lộn lại, lễ tiết gì gì đấy ném qua sau đầu hết đi, ai thèm để ý đến mấy nghi lễ rườm rà khi bản thân đã quy tiên thành ác linh cả ngàn năm rồi chứ.
Kanae không phàn nàn gì việc sống ở nhà Sano, chỉ mình Shinichiro mới biết về sự tồn tại của nàng, anh giấu người trong nhà thi thoảng dâng đồ ăn vặt (có cả ba huynh đệ tốt Wakasa, Takeomi và Keizo) coi như cầu xin nàng ta đừng quậy nữa mà hãy ngoan ngoãn ám anh là được. Nghe ngược đời đấy nhưng với Kanae thì không đâu. Anh không muốn trụy tim khi anh đứng bên cạnh ông nghe thấy giọng nàng dội từ đầu bên kia ống tai nghe điện thoại bàn lúc ông nội nhấc máy.
Kanae thật sự nghe lời, nàng ngoan ngoãn ôm con búp bê làm ổ trong phòng. Đề phòng nàng chán Shinichiro thậm chí cắn răng trích tiền tiêu vặt mua đồ ăn và truyện tranh cho nàng.
Cơ mà chán quá, truyện tranh cũng đọc xong, bánh kẹo hết mất rồi. Kanae liếc mắt ra ngoài cửa sổ, trời trong xanh nhiều mây nắng nhẹ, bên tai vang vọng tiếng hô uy lực của lũ trẻ ở võ đường. Nàng muốn ra ngoài.
"..."
Nàng ma nữ cầm ô đỏ không biết từ đâu ra, hướng về con búp bê nhắc nhở. "Kana-chan, nếu Shin huynh về báo cho thiếp nhé."
Con búp bê 'Kana-chan' run run nhắc tay kề trán ý bảo 'oke sếp!', khóe mắt xanh lóe lên tia sáng quyết tâm.
Kanae cho dù có là ma nữ nghìn tuổi vẫn mang tâm hồn của một đứa trẻ. Nàng ta nghịch ngợm, thích bầy trò dọa nạt người khác, có thể là một số trò vô hại hoặc tùy hứng gây ám ảnh người khác. Một ác linh ngây thơ đến chết người.
Thân hình nhỏ thó trong bộ junihitoe vướng víu cũng không gây cản trở được một con ma có thể bay xuyên tường. Người ta nói ma sợ ánh sáng vì nó có thể thanh tẩy cái ác. Đúng một nửa thôi, còn đâu xạo đấy. Sự thực nắng chói mắt lắm, đi ngoài mà không có đồ che lỡ cháy da thì chết, ma cũng biết làm đẹp chứ! Vì thế nên ma mảnh gì đều không thích trời nắng.
Kanae phiêu du khắp nơi, tò mò ngó chỗ này lượn chỗ nọ. Phố xá thời hiện đại khác hẳn thời của nàng. Đông đúc hơn, nhộn nhịp nữa, hàng quán đồ ăn vặt cũng rất ngon!
Nàng ma nữ tinh nghịch thập thò đằng sau gian hàng bán bánh dorayaki, nhân lúc nhân viên không để ý lén cầm chiếc bánh thơm mùi đậu đỏ cắn một miếng, cảm nhận vị ngọt lan tỏa khoang miệng, hai mắt sáng long lanh không kiềm chế hét lên.
"Ngon!"
Ngon khủng khiếp! Đồ ăn thời này ngon vậy sao? Thế thì ăn cả ngày cũng không chán.
Shinichiro mà biết Kanae lén trốn đi ăn vụng thế nào cũng giận cho xem.
Xin lỗi Shin huynh nhiều lắm, nhưng thiếp không nghĩ lần sau bản thân sẽ không lẻn ra ngoài lần nữa.