Gặp Lại

1.5K 104 8
                                    

"Vậy..."

"Người đó trong trí nhớ của tao chỉ biết cậu ta rất đẹp"

Giọng nói quen thuộc như bão vũ phong ba không ai khác chính là Kim Tại Hưởng. Hắn thoát nạn qua cơn khốn cùng khi trên đầu hắn gim một mảnh vỏ đạn sắc bén.

Mộc Khoa bước vào kêu tên đàn em lúng túng kia ra, y là người tỉnh táo nhất biết được mọi chuyện của hắn.

"Anh hai, anh hai nhìn tấm hình này mà vẫn không nhận ra cậu ấy ư?"

Kim Tại Hưởng vứt điếu xà gà vừa hút dở ra xa liền giật tấm hình lại. Trong trí nhớ của hắn hay trong giấc mơ của hắn đều xuất hiện cậu nhóc này, hai năm điều trị về đầu óc đủ làm hắn mất trí tạm thời hắn chỉ nhớ Ngô Chí Thanh là cháu hắn nhưng lại không nhớ người quan trọng cả đời hắn.

"Chí Thanh thằng bé thế nào rồi?"

"Vẫn ổn thưa anh hai...anh hai...anh" Mộc Khoa chần chừ.

"Chuyện gì?" Hắn trầm giọng xuống lắc lắc ly rượu trong tay.

"Em muốn đưa anh đi gặp một người"

Hắn bỏ chân đang bắt chéo xuống đôi mắt sắc lạnh nhếch môi nói.

"Là ai mà cậu phải bí mật đến vậy?"

Mộc Khoa là người đã mang hắn rời Thượng Hải đến Pháp điều trị nhưng bác sĩ bảo trí nhớ của hắn mất tạm thời. Đã hai năm rồi hắn vẫn thế trong lòng cứ ấp ủ một bóng hình một người con trai, Mộc Khoa biết nhưng Kim Tại Hưởng là người độc lập không thích dẫn dắt.

"Chắc giờ cậu ấy sẽ nhớ anh lắm"

"Ý cậu...."

"Chúng ta về Trung Quốc thôi, em sẽ đi đưa anh về"

.

.

.

Cái lạnh của Bắc Kinh thật thấu xương thấu tuỷ, Chí Mẫn ngồi trên giường tay vò lọn tóc bé xíu của Hanh nhi đôi môi bất giác mỉm cười.

Hanh nhi thật giống người đó, cậu đã cố kìm lại nỗi đau trong tận hai năm dài, người thì biệt tăm không còn tin tức.

"Tại Hưởng, sao anh lại vẫn chưa chịu về"

Tự vấn lòng mình hắn vẫn còn sống chỉ là lưu lạc nơi tận xa xôi nào rồi.

*nhớ lại*

"Ưʍ....Tại Hưởng..."

Hắn luân động trên cơ thể cậu, từng cúc thúc đỉnh sâu vào bên trong vách ruột chảy xuống những vệt bạch trọc trắng xuống giữa nơi giao hợp đầy rẫy nhớp nháp.

"Tiểu Mẫn...argr...em không được quên anh, mãi không được quên anh"

Kɦoáı ƈảʍ đánh úp cậu chỉ mơ màng nghe được câu "không được quên" , Chí Mẫn rêи ɾỉ tay câu lấy cổ hắn ngậm lấy chiếc lưỡi mà hắn đưa ra mút lấy đến khi một cú thúc cuối cùng bắn thẳng sâu vào huyệt đạo.

"Aaaa...Tại Hưởng"

Hắn xoa lấy cánh mông cậu khoé môi trượt xuống cắn xuống in cả dấu răng, vì sao lại vậy? Hắn muốn đánh dấu chủ quyền...mai này không còn anh, cả con người em đều đã thuộc về riêng mình anh.

《Vmin》Ông Trùm và Người TìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ