Chương 2: Hẹn hò với tôi không?

1.7K 97 13
                                    

🌷 Edit: Lạc Đình(LacAnDinh080221.w🅰ttp🅰d.c0m).

Sau khi chậm chạp tắm rửa xong, cậu mặc áo choàng tắm của Thích Tầm đứng sấy tóc trước gương. Bộ đồ cậu đang mặc hơi lớn, vì quá rộng nên lộ ra cần cổ thon dài và mảng lớn da thịt trước ngực.

Cậu thật sự rất ưa nhìn, tóc hơi dài màu đay, da dẻ trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt vừa to vừa ướt, khi cười lên sẽ lộ lúm đồng tiền nhỏ là bộ dạng khiến người khác vừa nhìn đã có cảm tình.

Những năm này người theo đuổi cậu cũng không ít, nam có nữ có, nếu không phải cậu một lòng treo cổ trên một cái cây là Thích Tầm thì ít nhất cũng đã hẹn hò với bảy tám người rồi.

Nhưng thật trớ trêu, cậu hấp dẫn nhiều người như vậy lại vẫn không thể khiến người cậu ngưỡng mộ trong lòng cảm động.

Bách Tây chán nản đặt máy sấy xuống, lại đứng trong phòng tắm thêm một lát. Chỉ đến khi thực sự không còn cách nào để trì hoãn nữa, cậu mới không tình nguyện đi ra ngoài.

Khi đến phòng ăn, Thích Tầm đã đổi sang bộ đồ ở nhà màu xám và đang ngồi trước bàn ăn đợi cậu. Trong ánh nắng sớm mai, đôi mắt màu hổ phách của hắn hiện ra sự xa cách, khi không cười thì vô cùng sắc bén y như người phán quyết ngồi tít trên cao.

Trên bàn đặt hai phần cháo trắng, khoảng mười món ăn sáng và điểm tâm rất đa dạng nhưng đều là món thanh đạm, là nhà hàng Quảng Đông mà cậu thích ăn giao đến.

Cậu yên lặng ngồi xuống đối diện hắn, trên ghế của cậu đặt đệm lót và kê gối dựa để khi ngồi xuống sẽ không khiến cậu quá khó chịu.

"Ăn chút điểm tâm sáng trước đi." Thích Tầm nhìn cậu: "Nếu không cậu sẽ không có sức lực."

Cậu nghĩ cũng đúng, ngoan ngoãn cầm thìa múc cháo.

Bây giờ, cậu cảm thấy hơi vò mẻ chẳng sợ sứt*[1], dù sao ở trước mặt Thích Tầm cậu chưa bao giờ nắm quyền chủ động nên dứt khoát chờ hắn tuyên bố kết cục của hai người.

*[1]: Nguyên tác là破罐子破摔 : cái bình đã vỡ rồi lại bị vỡ tiếp, hình ảnh ẩn dụ cho hành động sau khi phạm sai lầm, không những không sửa sai hoặc cứu vãn mà lại hướng hành động tới hướng xấu hơn.

Đợi cậu ăn no, Thích Tầm cũng đặt đũa xuống, cầm khăn ăn lau khóe miệng. Hắn hỏi Bách Tây: "Cậu có gì muốn nói với tôi không, về chuyện đêm qua?"

Đến rồi.

Cuối cùng thì hắn vẫn hỏi cậu.

Cậu đặt thìa xuống, trái tim đập quá nhanh cứ thình thịch thình thịch va vào lồng ngực. Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nên đành cúi đầu nhìn mặt bàn. Cậu suy đi nghĩ lại, giãy dụa một hồi thôi thì vẫn là ậm ờ cho qua chuyện thôi.

"Chuyện đêm qua là ngoài ý muốn, em uống nhiều, anh cũng uống nhiều, không bằng cứ cho qua chuyện đi." Cậu cắn môi, giọng càng ngày càng nhỏ: "Cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra....."

Trong thâm tâm, cậu hy vọng hắn bỏ qua chuyện này, cậu ước gì hắn có thể quên hết đi.

Thích Tầm hơi khó tin nhướng mày.

[ĐM/HOÀN/NGỌT SỦNG/HE] Sau khi yêu thầm thất bại.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ