Chương 23: Bắt quả tang.

450 26 2
                                    

🌷 Edit by Lạc Đình(LacAnDinh080221.w🅰ttp🅰d.c0m).

Cả người Bách Tây cứng đờ.

Một năm mama tới chung cư của cậu không quá ba lần, có chuyện gì thì đều truyền triệu con trai hồi cung, sao hôm nay lại đột nhiên đến thăm vậy.

Trong lòng vẫn còn ôm một chút may mắn, sau một đoạn im lặng ngắn ngủi, cậu thăm dò hỏi: "Mẹ, người không nói đùa chứ?"

Bà nhìn bộ móng tay xinh đẹp mình mới làm xong: "Ai nói đùa với con, mẹ đã nhấn chuông 5,6 lần rồi, con đang trong mộng hay sao mà mãi vẫn không ra mở cửa."

Trong thời gian nói chuyện, điện thoại của Bách Tây rung lên một hồi.

Cậu thoát ra nhìn, là mẹ cậu gửi sang một tấm ảnh, đúng là trước cửa nhà cậu.

Trước mắt Bách Tây tối sầm một mảng.

Mẹ cậu đây là bắt rùa trong hũ*[1], có chuẩn bị mà tới, căn bản không cho cậu có cơ hội nói dối.

*[1]: Chỉ những việc làm rất dễ dàng không tốn chút sức lực nào.

Cậu vẫn còn đang suy nghĩ xem nên giải thích thế nào thì mẹ cậu lại hỏi: "Tây Tây, thành thật khai báo đi, con đang ở đâu? Có phải lại ở nhà Lương Tụng không?"

Bách Tây : "....."

Cậu thật sự suy nghĩ thêm một giây.

Chuyện đã đến nước này, thẳng thắn thừa nhận sẽ được khoan hồng.

Dù sao thì cậu cũng đã hơn 20 tuổi rồi, cả đêm không về bị phụ huynh bắt được cũng chẳng phải là chuyện lớn gì.

Chỉ là khi mở miệng vẫn cảm thấy hơi chột dạ.

"Con không ở nhà, cũng không ở chỗ Lương Tụng, con đang ở nhà Thích Tầm. Hôm qua đến nhà anh ấy chơi vì muộn quá nên ở lại luôn."

Ngô Mạt không tin lắm.

Nếu ở nhà của Thích Tầm, sao lại không thể nói ra chứ, sao phản ứng đầu tiên lại nói dối là đang ở nhà, nghĩ bà là kẻ ngốc sao?

"Vậy sao lại lừa mẹ là đang ở nhà." Bà vừa nói vừa đi về phía thang máy, biết Bách Tây không ở nhà, bà cũng chẳng phí công ở trước cửa nhà cậu làm gì: "Thật ra thì con cũng không còn là đứa trẻ nữa, lẽ nào lại sợ mẹ mắng con sao?"

Ánh mắt Bách Tây lướt qua dấu hôn bên trong cổ tay, khụ một tiếng.

"Chỉ là con thuận miệng nói thôi, con đâu biết mẹ đang đứng ở cửa nhà mình đâu, lúc mẹ hỏi, dù không ở nhà nhưng vì lười giải thích nên con mới thuận tiện nói mình đang ở nhà thôi mà."

Lời giải thích rất trôi chảy.

Nhưng trong đầu Ngô Mạt lập tức hiện lên hình ảnh năm mình 18,19 tuổi lén lút ra ngoài hẹn hò với ba của Bách Tây không về nhà cũng nói dối là đến nhà của bạn học.

Thật ra bà sớm nhận ra điểm kỳ lạ của Bách Tây rồi.

Tần suất về nhà trực tiếp giảm mạnh, tết Dương cũng mượn cớ chuồn mất, đôi khi lại ngồi bất động nhìn điện thoại cười ngốc.

[ĐM/HOÀN/NGỌT SỦNG/HE] Sau khi yêu thầm thất bại.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ