Bế chàng trai lên, Viễn Trúc càng cảm nhận được sự gầy gò ốm yếu này. Cả người chàng lọt thỏm trong lòng cô, nhẹ tênh. Cô nghĩ thầm, thời này chắc không khắc khe đến nỗi cả nam nhân cũng có ý ăn kiêng giảm cân giữ vóc dáng gì đó chứ? Mà giảm cân đến cỡ này thì cũng hơi quá rồi.
Đứng trong ngõ nhỏ, trời thì tối, người thì lạnh, còn mang theo một nam nhân bất tỉnh, Viễn Trúc thật không biết phải làm thế nào. Giờ này chắc không còn quán trọ nào mở cửa, mà đem chàng về nhà thì... Chẳng may phá hỏng danh tiết công tử nhà người ta thì hoá ra cô lại thành kẻ chẳng ra gì hay sao? Nhưng chàng còn chưa nói nhà chàng ở đâu.
Nghĩ tới nghĩ lui không bằng khỏi nghĩ nữa, Viễn Trúc một đường dứt khoát đem chàng về nhà mình. Giờ này khuya rồi, hẳn là không ai thấy, chuyện ngày mai ngày mai lại tính.
Đặt chàng trai nằm lên giường của mình, lấy chăn đắp cho chàng, lại đi thắp một ngọn nến lên. Bấy giờ Viễn Trúc mới thấy chàng trai này mặt mày lem luốc, nom không giống một công tử nhà giàu. Gương mặt hốc hác, hốc mắt trũng sâu, nhưng bù lại hàng lông mi rất dài, rất dày. Dù đang hôn mê nhưng đôi mày thanh tú kia cũng chưa từng giãn ra. Cô không nghĩ chàng là khất cái. Khất cái nữ thì có lẽ có, nhưng khất cái nam thì rất ít, hơn nữa phong thái của chàng cũng không giống. Viễn Trúc thở dài, thôi vậy, mai hỏi rồi biết.
Đi đun chút nước ấm, lấy khăn lau mặt cho chàng, lại đút cho chàng chút nước. Sau đó Viễn Trúc đi sắp xếp chỗ ngủ cho mình. Đêm nay phải ủy khuất bản thân ngủ ở phòng chứa củi vậy, cũng không thể để khách ngủ ở đó.
Lo lắng chu toàn mọi việc, Viễn Trúc đi ngủ. Kiểu này ngày mai chắc không thể mở hàng được rồi, đành nghỉ một bữa vậy, cũng tiện giúp đỡ cái người kia một chút. Lỡ giúp thì giúp cho trót, đem con bỏ chợ không phải tác phong của cô.
Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ, mặt trời còn chưa lên Viễn Trúc đã dậy. Bình thường cô dậy sớm chuẩn bị đồ đem đi bán, hôm nay không dọn hàng nhưng cũng có nhiều việc phải làm, cô không nghĩ mình muốn nằm thêm.
Đi kiểm tra một chút, người kia chưa dậy, cô đi vào bếp vo gạo nấu cơm, trời vừa sáng thì liền đi ra khỏi nhà.
Viễn Trúc đến chợ mua thêm vài loại thực phẩm rồi trở về.
Chàng trai kia vẫn chưa dậy. Viễn Trúc lo lắng lại xem thử, người chàng không nóng không lạnh, hơi thở cũng không có gì khác thường, chỉ trừ đôi lông mày vẫn luôn nhíu chặt thì vẫn chỉ như đang ngủ mà thôi. Có lẽ chàng đã rất mệt. Viễn Trúc thầm thở dài, đi chuẩn bị đồ ăn sáng.
Đang múc thức ăn ra đĩa, Viễn Trúc nghe tiếng mở cửa phòng rất mạnh, một thân ảnh vội lao ra ngoài sân, nhìn trái ngó phải, cuối cùng chạy nhanh đến một gốc cây, ngồi xuống nôn khan. Vì sân nhà không lớn, hơn nữa từ nhà bếp có thể nhìn ra hết khoảng sân nên Viễn Trúc thu hết mọi việc vào trong mắt.
Đặt đĩa đồ ăn xuống, Viễn Trúc cầm một cái khăn, rót một chén nước ấm mang ra. Cô vén tóc chàng sang một bên tránh để chàng làm bẩn, vỗ nhẹ lưng chàng.
Chàng trai một tay ôm lấy ngực, ngẩng đầu nhìn cô, sau đó có chút sợ hãi lùi lại. Thế nhưng chàng đang ngồi, vội vàng lùi lại như thế khiến chàng xém nữa ngã ra sau, may mà Viễn Trúc đưa tay đỡ kịp, vững vàng để ở lưng chàng, tránh cho chàng ngã ngồi ra mặt đất.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Cổ đại, Nữ tôn] Nghiên An Diễn Trúc
RomansAuthor: Sương Hoa (TrucDo) Warning: Truyện có nội dung nam sinh tử.