219-220

25.6K 383 24
                                    

CHƯƠNG 219 - KIỀU PHU NHÂN

Năm năm sau, Đại Lương, thành nhỏ Khải Châu ở phương nam

Khói hoa tháng ba, phương nam đang độ tiết thanh minh, muôn hoa đua nở, chim hót líu lo.

Con sông Tương trong suốt xuyên qua Khải Châu, hai bên bờ sông là vô số những lầu hồng gác tía, là nơi ở của những danh môn vọng tộc.

Hôm nay, ven con đường sỏi đá bên sông, từ phía bắc có một chiếc xe ngựa hoa lệ đi tới. Xe ngựa trang trí hoa lệ, đến ngay cả xa phu ăn mặc cũng vô cùng bảnh bao, tuấn mã yên cương dát vàng, thu hút không ít ánh nhìn ghen tỵ của người dân xung quanh.

Trước xe ngựa có chữ Vương rất lớn, mọi người vừa nhìn đã biết là xe ngựa của Vương lão gia, đệ nhất phú thương Khải Châu.

Nhắc tới Vương lão gia này, nghe nói gia sản trong nhà vài đời ăn không hết, bên người vô số kiều thê mỹ thiếp. Phủ trạch bài trí tựa như hoàng cung, cuộc sống hết sức xa hoa. Theo đạo lý, Vương lão gia sống phải vui vẻ hơn tiên, đáng tiếc, trời không cho ai hết cái gì, ba năm trước Vương lão gia này mắc bệnh nặng, sau đó thân thể suy yếu. Ba năm qua luôn phải uống thuốc, đồ ngon không thể ăn, mỹ nữ không có sức hưởng, cảnh đẹp không tâm tư thưởng thức, cuộc sống khổ không nói hết

Nhưng Vương lão gia không biết từ đâu tìm được một nữ thần y, nữ thần y này chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã chữa cho Vương lão gia khỏe lên rất nhiều. Vương lão gia quả thực coi nàng như Bồ Tát, chẳng những cho nàng ở lại khách sạn tốt nhất Khải Châu mà còn cho nàng dùng xe ngựa của chính mình, phái hạ nhân đưa nàng thăm thú chung quanh.

Xe ngựa đi thẳng ra đường lớn rồi dừng lại trước cổng một tòa phủ lớn có hai con sư tử đá canh giữ.

Cửa lớn nặng nề mở ra, đám hạ nhân chạy tới, cầm ghế gỗ nhỏ tới trước xe ngựa, cung kính nói:

- Mời Kiều phu nhân xuống xe

Lúc này, rèm cửa xe xốc lên, một tiểu cô nương tuổi chừng 14, 15 tóc búi hai bên nhô đầu ra, khuôn mặt tròn, mắt to lấp lánh cười rộ lên.

Nàng nhảy xuống xe, xoay người nhìn trong xe cười nói:

- Hai tiểu thiếu gia còn không mau xuống đi?

Trong xe truyền đến tiếng trẻ con lanh lảnh:

- Tử San, bế con xuống.

Sau đó lại có tiếng một đứa trẻ khác:

- Không tự làm, mỗi lần đều bắt nữ nhân bế, thật chẳng giống nam tử hán.

Rõ ràng giọng nói giống nhau nhưng lại có chút thâm trầm, cứng rắn khiến người ta không khỏi có chút kính nể.

- Mẫu thân, ca ca mắng con

- Ca ca không mắng đệ, chỉ là cho đệ thấy rằng không nên làm như thế, giống nữ hài tử lắm

- Đệ không phải nữ hài tử, đệ là nam hài tử

Tử San hai mắt nhìn trời.

Sau đó là tiếng một nữ nhân trấn áp tiếng hai đứa trẻ:

[Xuyênkhông] Thế gia danh mônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ