Ngoại truyện 02 [Đồng Nhạn Linh]

3.9K 153 4
                                    


Tác giả: Viburnum

Biên tập: Yến Phi Ly

.

Tôi biết khi mình viết xuống những dòng này thì đã định trước vĩnh viễn cũng không thể nói ra. Nhưng dẫu sao thì tôi vẫn phải viết, nếu như truy cứu nguyên nhân tới tận cùng thì hẳn có thể nói là bởi vì tình cảm anh em đã chiếm lĩnh hết thảy.

Nhạn Thanh là em trai của tôi, chuyện của nó dĩ nhiên tôi sẽ rất để tâm, để ý đến nỗi không thể không lưu giữ lại những câu chữ trên mặt giấy này.

Hiện tại là năm 1948, tôi và Nhạn Thanh đều đã bước vào cái độ tuổi nằm ở ngưỡng cửa thiên mệnh, vào ngày sinh nhật tôi Thiên Diệm còn nói đùa rằng rốt cuộc tuổi không chênh lệch hàng chục với em nữa rồi. Lúc ấy tôi liền bảo mặc kệ như thế nào, em sẽ luôn luôn theo sát sau anh, sẽ đuổi theo anh.

Khi đó, Nhạn Thanh cùng cười rộ lên, rồi tiếp theo nó lại thầm thở dài một tiếng.

Tôi biết, nó đang nhớ đến Bùi Án Đồng.

Bùi Án Đồng là người Mĩ gốc Ý, tên của anh ta vốn là Anthony Perrotta, "Bùi" chính là hài âm của họ Perrotta, "Án Đồng" thì là hài âm từ cái tên Anthony. Tên này là Thiên Diệm chọn giúp cho anh ta, bọn họ không chỉ là bạn học thời đại học mà còn là bạn tốt đã nhiều năm, thậm chí tiếng Trung của Bùi Án Đồng cũng là do Thiên Diệm dạy. Tôi chưa từng dự đoán được Thiên Diệm vậy mà cũng có thể là giáo viên tiếng Trung giỏi đến vậy, ít nhất, anh ấy dạy cho Bùi Án Đồng đã có thể đạt đến trình độ giao tiếp dễ dàng với một người từng không biết chút tiếng Anh nào như tôi.

Đó là câu chuyện từ lâu rồi, hình như là năm 1927, đấy là lần đầu tiên tôi gặp Bùi Án Đồng. Anh ta đại khái là kiểu người cũng giống như tên, vóc dáng cao hơn cả Thiên Diệm, sống lưng thẳng tắp, hai chân rất dài. Anh ta có đôi nét đặc trưng của người phương Tây, mũi cao mắt sâu, tóc màu nâu xám và cặp mắt đen rất to.

Anh ta cũng không giống với những người Mĩ trong tưởng tượng của tôi, bởi vì tôi từng nghe từ đồng nghiệp, bạn bè thậm chí là Thiên Diệm miêu tả về cách hành xử thoải mái của người phương Tây. Khi nhiệt tình dâng trào thì có lẽ họ cũng sẽ khiến cái người 'cổ hủ' như tôi phải ngại ngùng. Dù là nam hay nữ thì họ đều khá phóng khoáng trong cách thể hiện cảm xúc, đối với chuyện tiếp xúc thân thể thì dường như càng xem là chuyện quá đỗi bình thường. Điều này thậm chí còn khiến tôi và một người quen lớn lên bên Mĩ xảy ra mâu thuẫn nho nhỏ, nhưng mà đến khi gặp mặt thì mọi cử chỉ của Bùi Án Đồng lại khác xa tưởng tượng của tôi.

Anh ta là một người vô cùng nho nhã, lễ độ, tuy rằng không đến mức quá câu nệ nhưng anh ta luôn chú ý giữ một khoảng cách vừa phải, ngả mũ, bắt tay, mỉm cười, rồi sau đó sẽ không có bất cứ tiếp xúc gần gũi nào nữa. Điều này làm cho tôi có cảm giác phải nhìn nhận vấn đề với cặp mắt khác xưa, đồng thời cũng giật mình hiểu được vì sao anh ta có thể trở thành bạn thân của Thiên Diệm. Hai người họ đều có tác phong nhanh nhẹn, một lạnh lùng, một trầm ổn, một ương ngạnh, một khắc chế, một đeo súng bên người, một cầm gậy văn minh. Bọn họ tán thưởng lẫn nhau, là những kẻ thông minh cùng nghiền ngẫm người khác.

Sương Chiều Não NềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ