(MitTake) SĂN MỒI (2)

12.6K 1.1K 51
                                        

Takemichi theo chân anh mà đi, cậu cảm thấy thật thần kỳ vì trên đường họ đi rất suôn sẻ. Khiến cậu hơi buông lỏng cảnh giác. Đến khi Mitsuya quay lại bảo cậu tới rồi.

Takemichi sáng mắt với vườn trái cây trước mặt. Nhiều loại quá, có trái lựu nữa này, lê cùng nhiều trái hiếm khác. Lần này sẽ vừa cho nhà ăn, một ít có thể mang ra bán cũng tốt.

Cậu nghĩ đến vui vẻ hái chúng, mỗi loại cậu lấy một ít. Thử lại cân nặng cảm thấy vừa đủ chuẩn rồi. Tự niệm trong lòng là không tham lam. Sau lại chạy qua anh, thấy anh không mang gì thì nghi hoặc hỏi.

_ Anh không lấy gì ư?

Mitsuya bảo cậu là không cần anh bị thương rồi, nên xách thật không nổi đâu. Takemichi nghe vậy liền cười tươi với anh bảo vậy lát ra khỏi đây cậu sẽ chia với anh.

Anh giật mình trước nụ cười và lời cậu nói. Phải biết chỗ đó giá trị bao nhiêu, cậu thế mà lại chia cho anh. Anh không biết nên khen cậu tốt bụng hay nói cậu quá mức ngốc nghếch đây.

_ Anh Mitsuya này, anh đi thám hiểm bao lâu rồi. Sao tìm ra chỗ này hay thế?

Mitsuya bị cậu hỏi thì nghĩ đại là khoảng hai năm về trước. Lúc đó anh vô tình thấy được nơi đây.

Takemichi nghe xong thì hơi khựng người lại. Bởi vì hai năm trước là khoảng thời gian bị cấm vào khu rừng đen, do xuất hiện một kẻ săn mồi đáng sợ. Không bất cứ kẻ tìm kiếm nào quay trở lại được lãnh địa. Nên đó là khoảng thời gian các nhà tìm kiếm lãnh đạo ra lệnh một năm ngưng lại. Đó quả là thời gian đen tối nhất của con người bình thường.

Nếu vậy thì kẻ trước mắt cậu đang nói dối. Câu nói của mẹ chợt hiện ra trong trí nhớ cậu. "Nếu thấy gì không đúng phải chạy ngay, và không tin bất cứ ai". Takemichi cố gắng kiềm chế bản thân mình, giả thật bình thản nói anh.

_ Anh chờ em chút nha, để em qua bên kia lấy một ít nấm.

Mitsuya cười nhẹ gật đầu, cậu liền vội vàng chạy đi. Mitsuya ngồi đó nhìn theo bóng lưng bỏ chạy của cậu, bỗng con quái vật lúc nãy xuất hiện kế bên anh ta. Nó mở ra cái miệng to lớn, chứa hàng trăm chiếc răng nanh gớm ghiếc
.
.

Ông chủ, cậu ta chạy rồi

Anh cũng thấy điều đó mà, thật là sao bé con lại phát hiện ra được, anh che giấu tốt lắm mà. Từ lúc cậu bước vào là anh đã chú ý đến cậu rồi, tay mơ mới vào. Bộ dạng như con thỏ sợ sệt vậy.

Lúc đầu, anh dự tính trêu chọc bé con này chút sau đó mới giết. Ai ngờ lại dễ thương như vậy. Trong sáng, tốt bụng lại rất trung thực nữa. Làm anh thay đổi ý định rồi. Anh muốn có cậu, nhưng giờ cậu chạy mất rồi. Đành phải đi tìm lại thôi, bé thỏ của anh.

_ Ngươi dẹp cái đống máu me đó đi , trông chả vừa mắt tí nào

Takemichi cố gắng mà chạy trốn để tìm đường thoát ra. Cậu nhìn xung quanh lấy ra cái la bàn của mình. Bỗng âm thanh khi nãy lại xuất hiện, cậu cắn răng vì âm thanh càng ngày càng gần. Chạy không kịp, cậu lập tức dùng lá cây xóa dấu vết, rồi núp vào góc khuất.

Gần như cậu núp xong con quái vật nó đã xuất hiện, Takemichi sợ hãi gục người xuống. Cố gắng che giấu hơi thở của mình, đến khi cậu nghe giọng nói quen thuộc. Cậu run rẫy nhìn lên, là khuôn mặt tràn sự khổ tâm của Mitsuya

(TR)( AllTake) ControlledNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ