Mộ Hàm Chương không chịu, híp mắt suy nghĩ một lát, "Ngươi không nói ta cũng biết."
"Gì cơ?" Cảnh Thiều nhìn ánh mắt đầy ý cười của y hệt như mèo nhỏ làm chuyện xấu, cảm thấy tim gan gì cũng đều ngứa ngáy.
"Tất nhiên là ngươi nói với phụ hoàng rằng mình bất lực, có tái giá thì cũng dọa đến người khác rồi." Mộ Hàm Chương nhẹ giọng ghé vào tai hắn nói nhỏ.
"..." Cảnh Thiều ngây ngốc, nheo mắt tỏ vẻ nguy hiểm, "Ngươi nghĩ ta vậy sao?"
"Ta chỉ đoán...A..." Mộ Hàm Chương chưa kịp nói xong đã bị người mạnh mẽ kéo vạt áo ra, một mảnh ấm áp chợt phủ lên trước ngực, cảm giác đau nhói qua đi chính là sung sướng khó nói thành lời làm y than nhẹ một tiếng.
Cảnh Thiều buông vật nhỏ đáng thương trong miệng ra, áp hai tay người dưới thân đang muốn giãy dụa lên đỉnh đầu, "Bổn vương có bất lực hay không, bây giờ cho ngươi tự kiểm chứng"
"Đừng làm rộn, buổi chiều còn đi thăm Chu đại ca, ô..." Mộ Hàm Chương thấy Cảnh Thiều làm thật thì muốn lùi về phía sau, nhưng người phía trên hiển nhiên không muốn tha cho y.
Mặc kệ Vương phi nhà mình đã biết mình không có bất lực, Cảnh Thiều chấp nhất muốn chứng minh khả năng, vì thế một buổi ngủ trưa đã biến thành bị hắn gây sức ép."A...Chậm...Chậm một chút...ưm..." Mộ Hàm Chương nắm chặt gối đầu, người phía trên liên tục tiến vào làm y phải ngưỡng cổ về sau, hai chân thon đặt ở thắt lưng Cảnh Thiều không khống chế mà run lên nhè nhẹ.
Cảnh Thiều dừng lại động tác, hướng về phía trước hôn hôn đôi môi hé mở, đợi người dưới thân bình tĩnh lại thì chậm rãi lui ra đến lối vào, sau đó mạnh mẽ tiến vào thật sâu.
Hắn cứ nhanh chậm luân phiên như vậy mãi đến lúc đôi mắt đẹp nổi lên một tầng lệ mỏng.
Người trong ngực vẫn còn không ngừng run rẩy, Cảnh Thiều hôn đi giọt lệ cuối cùng sắp rơi xuống, vỗ về đỉnh đầu y. Hai người đắm chìm trong dư vị tuyệt vời một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại."Sao, biết lợi hại rồi chứ?" Cảnh Thiều cười, khẽ cắn lên chỗ xương quai xanh xinh đẹp.
Mộ Hàm Chương tức giận trừng hắn không thèm tính toán, loại thời điểm này cho dù mình nói gì thì hắn cũng lấy cớ làm thêm lần nữa được.
Khóe mắt phiếm hồng liếc một cái thật sự chẳng mang theo chút uy hiếp nào, Cảnh Thiều đắc ý cười rồi mới chậm rãi lui ra.
"Ưm..." Mộ Hàm Chương nhíu mày thở phào, "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, giờ nói được chưa?"
Cảnh Thiều nằm xuống, cười cười kéo người vào lòng, "Ngươi xem, ngay từ đầu hôn một cái có phải tốt không, còn làm ta phí sức lớn như vậy" Nói xong còn vươn tay vỗ vỗ cái mông mềm.
Mộ Hàm Chương bị hắn sờ mà đỏ mặt, nắm cái tay kia ném ra, xoay người sang chỗ khác không để ý hắn.
Cảnh Thiều ôm y từ phía sau, sợ Vương phi nhà mình buồn bực thì mình đêm nay phải ngủ với Tiểu Hoàng, liền thành thật, "Được rồi, không đùa ngươi nữa." Chôn mũi nơi hõm cổ người trong ngực, tham lam hít vào mùi vị thơm ngát của y, nói chuyện trên triều hôm nay.
"Ngươi nói, phong hầu cho ta?" Mộ Hàm Chương trố mắt, chậm rãi nói.
"Đúng nha, phong hào chưa định, để ca ca ta chọn một cái hợp tính ngươi, nhưng nhất định nghe uy phong hơn Bắc Uy Hầu!" Cảnh Thiều đắc ý nói.
Phong hầu nghĩa là về sau y có tư cách vào triều, nghĩa là tài hoa của y được người công nhận, còn nghĩa là khi phụ thân mất y có quyền đưa mẫu thân vào phủ làm lão phu nhân...Gả cho Thành Vương, không thể thi hội, vốn tưởng cả đời sẽ như vậy, sau này có ghi trong sách sử thì cũng chỉ là một Thành Vương phi phụ thuộc vào người khác, lại không ngờ cũng có lúc thay đổi!
Tuy sau khi cùng Cảnh Thiều tâm ý tương thông, Mộ Hàm Chương không còn chấp nhất với khoa cử nữa, nhưng thân là nam tử có mấy ai không muốn kiến công lập nghiệp, lưu danh sử sách đâu?
BẠN ĐANG ĐỌC
Thê Vi Thượng
Fiksi UmumTác giả: Lục Dã Thiên Hạc Thể loại: nhất công nhất thụ, cung đình, trọng sinh, ấm áp, công sủng thụ, HE Số chương: 105 chương chính văn và 3 phiên ngoại Thê cao nhất, xã tắc thứ hai, phu xếp yếu. Chinh chiến một đời, chiến công hiển hách, cuối cùng...