Nghe được Mộ Hàm Chương trong phòng gọi người đem Tần Chiêu Nhiên tới khách phòng, Cảnh Thiều xoay người rời đi. Tuy rằng cả người đang là một khối thuốc nổ nhưng vẫn áp chế tỉnh táo lại, tình trạng này mà vào trong thì không chừng sẽ tạo thành chuyện không thể vãn hồi.
"Vương gia còn chưa trở lại sao?" Mắt thấy mặt trời đã sắp khuất sau núi, Mộ Hàm Chương nhìn nhìn bàn đồ ăn phong phú trước mặt, nhịn không được nhíu mày.
Bọn hạ nhân hai mặt nhìn nhau, bọn họ làm sao mà biết Vương gia đi đâu chứ.
Mộ Hàm Chương thở dài, cho người dọn thức ăn đã nguội lạnh, vừa đứng dậy thì nghe tiếng bước chân quen thuộc ngoài cửa, còn chưa kịp ngẩng đầu thì đã bị người đối diện ôm vào lòng.
"Ngươi đi đâu vậy...Ôi..." Đột nhiên bị bế lên, Mộ Hàm Chương giãy dụa không được, đã bị ôm vào phòng trong.
Cảnh Thiều ném người trong ngực tới trên giường, thoát quần áo nhào tới.
"Ngươi bị thương?" Mộ Hàm Chương nhìn tới đầu vai xanh tím của Cảnh Thiều, vội vàng ngồi dậy muốn xem, lại bị Cảnh Thiều áp trở về.
Cảnh Thiều đè lại người nọ muốn giãy dụa, một phen kéo quần áo y, cúi người gặm lên, vội vàng muốn xác nhận người này thuộc về mình, không ai có thể đoạt y đi.
Mộ Hàm Chương lúc đầu còn khuyên hắn ăn cơm trước, dần dần đã bị thủ pháp thuần thục của Cảnh Thiều khơi mào hưng phấn, hai tay chống trên ngực hắn bất tri bất giác trượt xuống dưới, nắm chặt sàng đan dưới thân.
Cảnh Thiều đẩy nhanh động tác, nhìn ánh mắt mê ly của người bên dưới, bộ dáng than nhẹ trằn trọc, lại cảm thấy trong lòng trống vắng. Từ khi trọng sinh tới nay chuyện gì cũng thuận lợi, hắn vẫn cho rằng trước kia Quân Thanh thích nữ tử, hoặc có thể nói y một lòng đọc sách căn bản không thích ai, nhưng không ngờ nửa đường lại mọc ra một gã Tần Chiêu Nhiên. Bọn y là thanh mai trúc mã, chí hướng hợp nhau, bọn y có thể tán gẫu thi từ ca phú, kim châm thời tế. Mà mình chỉ là một hoàng tử y bị Bắc Uy Hầu ép gả, hắn không thể tiếp nhận...
Cảnh Thiều biết có lẽ bản thân nghĩ nhiều rồi, cho nên buổi chiều tìm Cố Hoài Khanh đánh nhau muốn quên đi chuyện này, nhưng càng muốn quên lại không kìm được ý nghĩ. Trong lòng Quân Thanh có lẽ đã sớm có người y thích, kiếp trước đủ loai oán hận, lúc đầu còn có kháng cự, một màn xưa cũ thoáng hiện lên trước mắt, không thể không cảm thấy trào phúng, nếu cho Quân Thanh cơ hội lựa chọn , y vốn sẽ không liếc mắt nhìn mình một cái...Nghĩ như vậy, động tác của Cảnh Thiều liền hung mãnh hơn nhiều.
Mộ Hàm Chương rất nhanh đã cảm thấy đau đớn, nhịn không được nhăn mày, "Nhẹ...Nhẹ một chút...A..."
Cảnh Thiều vẫn không quan tâm, càng động lung tung.
"Ô..." Mộ Hàm Chương đưa tay đẩy hắn nhưng lại không có khí lực, động tác người phía trên càng ngày càng thô lỗ, cự vật cứng rắn trong cơ thể lại trở mình, sung sướng trong thân thể như thủy triều rút đi, đau đớn kịch liệt dâng lên mạnh mẽ, "A...Đau..."
Mộ Hàm Chương ngẩng đầu, cổ trắng nõn tạo thành một đường cong duyên dáng, người ở trên cắn xuống, y cảm thấy bản thân như bị dã thú cắn xé, đau đớn sợ hãi tràn ra toàn thân, "Dừng...Dừng lại...A"
Thân thể bên dưới càng siết chặt, Cảnh Thiều không lâu liền xuất ra tinh hoa, thở dốc một lát rồi chậm rãi rút ra, nhìn người nọ run rẩy cuộn lại mới ý thức mình vừa làm chuyện quá phận ra sao."Quân Thanh..." Cảnh Thiều do dự vươn tay xoa tay y, lại bị hất ra.
Nhìn y đau cuộn mình lại, lập tức hối hận không thôi, chậm rãi nắm chặt tay, người này là sự tồn tại ấm áp sạch sẽ duy nhất của hắn, nếu mất đi, hắn trọng sinh một kiếp căn bản chẳng nghĩa lý gì, Cảnh Thiều hít sâu một hơi, lo lắng, "Ta, ta nói cho ngươi biết, mặc kệ trong lòng ngươi có ai, đời này ngươi chỉ có thể là Vương phi của ta, ta sẽ không để ngươi đi."
Mộ Hàm Chương chậm rãi quay đầu lại, nhìn hắn một cách quái dị, "Ngươi nổi điên cái gì hả?"
"Tần Chiêu Nhiên là chuyện gì?" Cảnh Thiều cảm thấy bản thân bắt quả tang thê tử hồng hạnh xuất tường, người ủy khuất phải là hắn chứ, càng nói càng đúng lý hợp tình, "Vì sao mười tám tuổi ngươi không thi hội?"
"Tiên sinh nói ta học không hệ thống, chi bằng đọc sách thánh hiền như Tần Chiêu Nhiên, bảo ta nên đọc sách ba năm..." Mộ Hàm Chương trố mắt một lúc lâu, theo bản năng mà nhỏ giọng trả lời Cảnh Thiều.
"Vậy hắn vì sao nói chờ ngươi thi Trạng nguyên? Trước khi gả cho ta có phải ngươi có ước định với hắn không, rằng ai đỗ Trạng nguyên thì cưới đối phương?" Cảnh Thiều hoàn toàn bất chấp tất cả, nói hết suy nghĩ của mình ra.
Mộ Hàm Chương trừng lớn mắt nhìn hắn hồi lâu, lúc này mới kịp phản ứng, người này ghen sao trời! Y chịu đựng khó chịu trong người, ngồi dậy khẽ thở dài, "Có chuyện ta không nói cho ngươi biết."
Cảnh Thiều nghe được lời ấy thì lập tức tóc gáy toàn thân dựng đứng, chẳng lẽ Quân Thanh muốn thẳng thắn với hắn, cùng Tần Chiêu Nhiên tư định chung thân? Hắn cảm thấy phẫn hận, ngay cả hai người bọn họ bây giờ lưỡng tình tương duyệt, hắn cũng vẫn sẽ làm ác bá đánh uyên ương, đem người khóa lại bên người, hắn sống hai kiếp cũng chỉ có người này là của hắn, ai cũng không cho cướp đi!
Mộ Hàm Chương chậm rãi vươn tay, xoa gương mặt anh tuấn nghiêng nghiêng của Cảnh Thiều, "Ta yêu ngươi."
"Hừ, ta cho ngươi biết, cho dù các ngươi quen nhau trước ta cũng..." Cảnh Thiều nói được một nửa thì dừng lại, "Quân Thanh, ngươi nói cái gì?"
Mộ Hàm Chương nguýt hắn một cái, xoay người muốn nằm xuống lại bị hắn ôm vào trong lòng.
"Ngươi nhắc lại xem!" Cảnh Thiều kích động ôm người trong ngực, không đợi y mở miệng đã nói tiếp, "Sao ta không biết hả, bổn vương anh minh thần võ như vậy, ngươi sao có thể thích kẻ khác chứ! Ta cũng yêu ngươi, Quân Thanh, hai kiếp này ta cũng chỉ thích một mình ngươi."
Mộ Hàm Chương cảm nhận được đôi tay run rẩy ôm mình, cuối cùng thở dài, lúc trước cảm thấy Cảnh Thiều vẫn chỉ là một hài tử mới biết yêu, bây giờ vẫn vậy, tình yêu của hắn đơn giản như vậy, không trộn lẫn nửa phần giả dối, giống như con thú nhỏ xác định địa bàn, ai cũng đừng nghĩ sẽ chiếm được một chút, "Ta với Tần Chiêu Nhiên dùng lễ đồng môn mà đối đãi, nếu không phải hắn đỗ Trạng Nguyên thì ta cũng quên hắn rồi."
Cảnh Thiều nghe xong, trong lòng thực cao hứng lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội thả người trong ngực lại trên giường, "Để ta xem xem có thương tổn gì không?"
"Không, không có..." Mộ Hàm Chương nhất thời đỏ mặt, lại không lay chuyển được hắn, bị hắn đè ra nhìn hết.
Cảnh Thiều nhìn kỹ, chậm rãi đưa một lóng tay vào dò xét, may mà không có xuất huyết, nhưng mà có hơi sưng đỏ.
"Ưm..." Mộ Hàm Chương khẽ hừ một tiếng, đẩy hắn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thê Vi Thượng
Fiksi UmumTác giả: Lục Dã Thiên Hạc Thể loại: nhất công nhất thụ, cung đình, trọng sinh, ấm áp, công sủng thụ, HE Số chương: 105 chương chính văn và 3 phiên ngoại Thê cao nhất, xã tắc thứ hai, phu xếp yếu. Chinh chiến một đời, chiến công hiển hách, cuối cùng...