Cảnh Sâm lại trực tiếp thừa nhận thân phận Mã Trác, người này chính là thư đồng của hắn khi nhỏ. Năm đó Trác gia gặp họa thì cũng bị lưu đày theo, vốn Cảnh Sâm cầu tình có thể lưu hắn lại, nhưng cũng nhớ rõ trong nhà đều là người già phụ nữ và trẻ con, chỉ có hắn có thể chiếu cố thì hoàng tử liền chiều ý để hắn đi theo tới nơi xa xôi kia.
Mộ Hàm Chương xác định được thân phận Mã Trác thì những hiểu biết của y lập tức nổi lên.
Thư đồng của Cảnh Sâm năm đó đúng là trưởng tử của Trác Thượng thư Trác Vân Ký. Nghe đồn hắn thông minh tuyệt đỉnh, xem qua là thuộc, khi Trác gia còn chưa gặp chuyện không may, tiên sinh dạy học ở Mộ gia còn thường xuyên nhắc tới hắn.
"Đâu có lợi hại như lời đồn." Cảnh Sâm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hắn chẳng qua là biết ăn nói làm thầy giáo cao hứng, cho nên ở trước mặt người khác mới khen thêm vài câu, vị tiên sinh ở Mộ gia kia chính là học từ tiên sinh ở trường Thái học mà ra, đối với lời của ân sư mình tất nhiên sẽ phóng đại một chút.
"Đúng vậy, hắn không phải xem qua là thuộc đâu!" Cảnh Thiều phụ họa, khi còn bé hắn tận mắt thấy Trác Vân Ký chép bài học lên tay, còn bị bắt quả tang một lần nữa, tên kia phải giao nộp một mớ đường ra hắn mới giữ bí mật đó.
Mộ Hàm Chương hiểu được, cười cười lại nói chuyện gần đây phát sinh trong triều, "Đại Hoàng tử tự thỉnh trở về, tấu sớ còn đang trên đường đi." Trong thời gian này thay Cảnh Sâm quản lý một phần sự vụ mới biết được thế lực này lớn đến bao nhiêu.
Cảnh Sâm uống trà, nhìn về phía Cảnh Thiều "Đệ thấy thế nào?"
Cảnh Thiều nhíu nhíu mày, loạn nam man chưa dẹp, tên nhát cáy Cảnh Vinh kia phải cúp đuôi chạy về, việc này mà xử lý không tốt thì sẽ rơi xuống đầu hắn "Bản thân hắn không chê mình dọa người, chúng ta cũng ngăn không được, cái chính là phụ hoàng sẽ không từ bỏ ý đồ với Điền Tàng...Thế nào ta cũng không đi đâu.""Ai nói để ngươi đi." Mộ Hàm Chương chậm rãi vuốt ve chén ngọc, Đại Hoàng tử phải về, bọn họ cũng không thể ngăn tấu sớ chỉ có thế nhìn ý tứ Hoàng Thượng.
"A?" Trong lòng Cảnh Sâm đã có cân nhắc nhưng cũng muốn nghe ý kiến hai người một chút.
"Để Vĩnh Xương Bá đi là hợp nhất, nói không chừng còn phong cho hắn thêm một cái Hầu tước." Cảnh Thiều cười nhạo nói, Vĩnh Xương Bá phu nhân không phải không vừa lòng Vương phi phong hầu sao, để cho trượng phu bà ta đi chiến trường đặng phong hầu là được.
Mấy ngày sau tấu sớ Đại Hoàng tử Cảnh Vinh xin về kinh đã đưa tới trước mặt Hoành Chính đế.
"Vô dụng!" Hoành Chính đế ném tấu chương xuống đất."Hoàng Thượng, hiện giờ là lúc nam man kiêu ngạo, nếu thu binh chính là làm chúng càng tự cao, sau này sẽ khó đối phó." Binh bộ Thượng thư sầu lo nói.
Từ khi lão Thừa tướng mất, mấy năm nay Hoành Chính đế cũng không lập Thừa tướng, để chức vụ này phân phối cho lục bộ, có hoàng tử công hầu thống lĩnh, các chức vụ kia lại cấp cho người có chức vị, không có thì trực tiếp đưa cho Thượng thư cho nên hiện giờ Thượng thư của lục bộ nói chuyện cũng rất có phân lượng.
Quả nhiên Tôn Thượng thư vừa nói thì đã có người sôi nổi phụ họa.
"Phụ hoàng!" Tứ Hoàng tử Cảnh Du đột nhiên bước ra khom người nói "Nhi thần nghe nói Đại Hoàng huynh ở Điền Tàng gặp phải chướng khí, bị bệnh đã hơn tháng nay. Hiện giờ thời tiết nóng thêm, Điền Tàng càng ngày càng nhiều rắn bọ côn trùng, đối với thân thể hoàng huynh thật bất lợi. Bây giờ hoàng huynh buông tha cơ hội lập công hẳn là vì thân thể không thể chống đỡ!"
Tứ Hoàng tử nói rất là chân thành, giống như là máu mủ tình thâm vậy.
Hoành Chính đế đối với biểu hiện trân trọng huynh trưởng lại thực vừa lòng, ánh mắt cũng đỡ sắc bén.
Cảnh Sâm nhìn Tứ Hoàng tử chỉ thiếu than thở khóc lóc nữa là đủ, ánh mắt trầm xuống, lúc ở Giang Nam, Cố Hoài Khanh cho hắn xem thư tín trong triều gửi tới, ý triệt phiên trong mỗi một phong thư đều rõ ràng, hiện giờ chuyện này Đại Hoàng tử cùng Cảnh Du vừa nói ra thì chắc là có liên quan tới thế cục Hoài Nam. Hắn không khỏi cười lạnh trong lòng, có chuyện tốt trước mắt thì nhanh chóng buông tha, còn phá hư cái cũ, trên đời nào có chuyện dễ dàng như vậy?
Cảnh Thiều trộm nhìn Vương phi nhà mình, Mộ Hàm Chương ý bảo hắn đừng có nói lung tung thì liền nghe lời cúi đầu im lặng.
Hoành Chính đế trầm mặc không nói, nghe đại thần ngươi một lời ta một câu mà khắc khẩu, nói tóm lại là một bên cảm thấy nam man chẳng qua chỉ là giặc cỏ không đáng hao phí thời gian vào, một bên cho rằng đại cục như vậy mà hoàng tử lâm trận bỏ chạy thì tổn hại uy tín. Nghe được cái từ 'lâm trận bỏ chạy' này thì Hoành Chính đế nhíu chặt mày.
Đợi mọi người đã dần yên lại thì Cảnh Sâm mới đi ra, chậm rãi nhặt tấu chương dưới bậc thang lên, cẩn thận xem nội dung bên trong một lần rồi nhẹ phất vạt áo, quỳ xuống nói, "Khởi bẩm phụ hoàng, xem lời nói trong tấu chương thì thân thể Đại Hoàng huynh thật sự không khả quan, cho nên nhi thần khẩn cầu phụ hoàng ân chuẩn hoàng huynh hồi kinh."
Tứ Hoàng tử bỗng mở to mắt, đối với phản ứng của Cảnh Sâm có chút không tin nổi, rất nhanh suy nghĩ mục đích hắn làm vậy, khóe mắt nhìn tới Cảnh Thiều buông mắt không nói thì lập tức hiểu rõ, nói vậy Duệ Vương là muốn cướp lời để đề cử người lấp chỗ trống này phòng ngừa Cảnh Thiều bị phái đi Điền Tàng. Khóe môi gợi lên tia âm lãnh, hắn sao có thể để bọn chúng như ý chứ?
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, Đại Hoàng tử tất nhiên có thể hồi kinh, nhưng loạn nam man chưa dẹp, nên nhanh chóng phái người có tài dụng binh nắm giữ ấn soái tốc chiến tốc thắng." Mậu Quốc công nhanh chóng bước ra khỏi hàng nói rằng.
"Đúng vậy thưa Hoàng Thượng, thần cho rằng..." Vĩnh Xương Bá bước ra khỏi hàng muốn nói thì Bắc Uy Hầu đã cướp lời, "Thần cho rằng, Vĩnh Xương Bá là thích hợp nhất."
BẠN ĐANG ĐỌC
Thê Vi Thượng
Narrativa generaleTác giả: Lục Dã Thiên Hạc Thể loại: nhất công nhất thụ, cung đình, trọng sinh, ấm áp, công sủng thụ, HE Số chương: 105 chương chính văn và 3 phiên ngoại Thê cao nhất, xã tắc thứ hai, phu xếp yếu. Chinh chiến một đời, chiến công hiển hách, cuối cùng...