Chương 7

219 36 5
                                    

"Đường đường là đệ nhất thiếu tướng của Tuấn Quốc! Ngay cả một người cũng không bảo vệ được."

Người đến động tĩnh không nhỏ, cơ hồ kinh động toàn bộ Kỳ vương phủ.

Gia đinh vương phủ theo sau rất nhiều, nhưng không ai dám ngăn cản.

Lần đầu tiên gặp mặt, Đinh Trình Hâm là quỳ ở đó. Giống như lần đầu gặp Mã Gia Kỳ, đều rõ ràng, "hèn mọn".

Y quỳ như vậy, trên mặt thậm chí chẳng có một chút biểu tình nào, ngược lại sự lạnh nhạt của sát thủ lại thể hiện quá rõ ràng trên người y.

Thời điểm đó Đinh Trình Hâm thậm chí còn chẳng biết Lưu Diệu Văn là ai, dẫu sao khi đó trong mắt y chỉ toàn là hình ảnh thiếu niên lần đầu tiên gặp đã đem y về nhà kia.

Sau đó mới biết được, thiếu niên mười lăm tuổi ấy, tự Uyển, gọi Diệu Văn, là thất hoàng tử đương triều được sủng ái nhất, "Tiểu bá vương" nổi danh Tuấn Quốc.

Tuy rằng thuộc dòng dõi hoàng thất, nhưng lại không thích quyền thế, hắn thích nhất là gây chuyện ẩu đả, "Làm xằng làm bậy."

Cả thiên hạ này, hắn chỉ theo mong muốn của một người, cũng chỉ thuận theo ý của một người, người đó gọi là.....Tống Á Hiên.

Trùng hợp, lại cũng là người mà Mã Gia Kỳ toàn tâm toàn ý bảo hộ.

Lưu Diệu Văn từ trước tới nay vẫn là một chủ nhân không để ai vào mắt, vậy mà lại bị hắc y thiếu niên đang quỳ thẳng tắp dưới đất kia hấp dẫn sự chú ý, không nhiều, chỉ vài phần mà thôi.

Người kia từ lúc hắn vào cửa đã quỳ ở đó, mặt vô biểu tình, ngay cả nửa cái liếc mắt cũng không có.

"Đây là sát thủ mà Vương huynh dưỡng mấy năm sao? Á Hiên ca ca hiện tại vẫn đang hôn mê trên giường, y ngược lại chẳng chịu chút thương tổn nào."

Vừa nói Lưu Diệu Văn vừa cúi đầu nghịch chiếc roi ngựa mà hắn mang theo, đem bộ dạng "Hưng sư vấn tội" bày ra.

Trộm nhìn người đang quỳ dưới đất, được rồi, vẫn không có phản ứng, hắn có chút tức giận, một roi đánh lên người thiếu niên. Thiếu niên vẫn như cũ không có phản ứng, ít nhất không ai phát hiện thiếu niên khẽ nhíu mày.

Ngược lại Lưu Diệu Văn lại có chút hoang mang, tại sao lại không tránh? Hắn tưởng rằng, tự bảo vệ chính mình là bản năng của sát thủ.

"Đây xác thực là lỗi của thuộc hạ ta." Mã Gia Kỳ nhìn trò khôi hài trước mắt, chỉ nhàn nhạt mở miệng, "Lui xuống lĩnh phạt đi."

"Vâng." Thiếu niên hơi cúi đầu, thanh âm lạnh lẽo, rất dễ nghe, lại không lớn. Động tác đứng dậy có chút chậm, không giống với sự linh hoạt thường có của người luyện võ.

Lưu Diệu Văn nhân cơ hội lại liếc y một cái, lần nữa cảm khái, trừ bỏ một thân hắc y, người trước mặt thực sự nửa điểm cũng không giống sát thủ.

Lưu Diệu Văn cứ nghĩ rằng, sát thủ có võ công cao cường đều là bộ dạng đại hán nhếch nhác, không nên giống như vậy.....ừm......xinh đẹp.

Hoàng TuyềnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ