Chu Chí Hâm nhìn hai người trong phòng, nói không ra là tư vị gì.
Nhân sinh trên đời, cũng nên có chút hi vọng, Phương Giác khổ đoản, nhưng hắn luôn cảm thấy nhân sinh rất dài, bất quá là vô thường lặp lại, chẳng có ý nghĩa gì cả.
Còn nhỏ vừa sinh ra đã làm bạn cùng thảo dược, cảm thấy thú vị, nhưng cũng không đến nỗi trầm mê, chỉ cho rằng người ở Y Tiên Cốc vốn nên học y, sứ mệnh là vậy, không có gì là không ổn cả, sứ mệnh hai chữ này, nghe tới trầm trọng, đối với hắn, tốt xấu gì cũng có phương hướng.
Sau đó, nhận phó thác của sư phụ trước lúc lâm chung, đi theo Nghiêm Hạo Tường, cũng không có gì là không ổn, lúc bắt đầu là sư mệnh khó trái, sau này lại cảm thấy chủ tử mới không tồi, làm chủ tử cũng không tồi.
Thế nhân đều nói người của Y Tiên Cốc vô dục vô cầu, chỉ có Nghiêm Hạo Tường nói sự thật, vô dục vô cầu bản chất là vô tình vô nghĩa. Chu Chí Hâm chính là loại người vô tình vô nghĩa, Nghiêm Hạo Tường coi hắn như đệ đệ, nhưng hắn lại đem mối quan hệ chủ tớ diễn ra mười phân vẹn mười.
Lại sau này, gặp Đinh Trình Hâm. Lạnh nhạt của Đinh Trình Hâm là khắc sâu trong xương cốt, ban đầu hắn cho rằng Đinh Trình Hâm cũng giống như mình, sau đó hắn mới hiểu được, vô dục vô cầu của Đinh Trình Hâm bất quá là bởi vì cầu mà không được, không giống với bản thân mình.
Đinh Trình Hâm lạnh nhạt là thật, giết người không chớp mắt cũng là thật, chỉ là chưa từng có ai nghĩ đến, lạnh nhạt, là vì để người muốn bảo hộ không phát giác ra mà lo lắng.
Giết người không chớp mắt, là vì để xác nhận người muốn giết đã chết thật rồi, như thế, mới có thể đảm bảo người muốn bảo vệ thực sự.... còn có đường sống.
Còn bản thân, y giả nhân từ là thật, vô tình vô nghĩa cũng là thật.
Cho nên sự tình trên thế gian này rất khó nghĩ thông, chưa từng có ai nghĩ tới, trọng tình nghĩa nhất trên thế gian này ngược lại lại là cam nguyện vì làm chuyện của người khác, là sát thủ đánh cược tính mạng đi mạo hiểm, chứ không phải là y sư bộ dạng nhìn quen sinh tử, cửa miệng thường treo câu bất lực bó tay.
Sát thủ thường đánh cược tính mạng để bảo vệ người khác, y giả, đơn giản là làm hết sức mà thôi.
Nghĩ đến đây, Chu Chí Hâm lại cười, may mắn, bản thân là y giả.
Dù cho hiện tại một số điều vô vọng được sinh ra, cũng hiểu được thế nào là giấu kín trong lòng, làm hết sức thôi, nếu chung quy vẫn bất lực, cũng thôi vậy.
Cửa có động tĩnh, là Lưu Diệu Văn.
"Sao đã ra rồi?" lúc hỏi câu này Chu Chí Hâm mang theo cảm xúc mà ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra, may mà Lưu Diệu Văn từ trước cũng không để ý đến những điều này.
Thiếu niên thấp đầu, hiếm có lại xấu hổ, "Ta vẫn chưa chân chính cùng y thành thân, muộn quá rồi, đối với thanh danh của y không tốt."
Chu Chí Hâm cười, thì ra Lưu Diệu Văn cũng không phải là trước nay không chú ý đến những điều này.
"Ta đi đây, phiền ngươi chăm sóc tốt cho y." Lưu Diệu Văn hôm nay tâm trạng không tồi, từ khi ở trong phòng đi ra vẫn luôn cười, chắc hẳn vừa rồi trò chuyện với Quốc sư cũng không tệ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoàng Tuyền
FanfictionTên: Hoàng Tuyền (Bộ thứ nhất) Tên gốc: 黄泉 Tác giả: 徐徐清风-Từ Từ Thanh Phong Tình trạng bản gốc: Đã hoàn thành - 48 chương Tình trạng bản dịch: Đã hoàn thành Thời Đại Thiếu Niên Đoàn cổ trang trường văn, lấy Đinh Nhi làm chủ, bối cảnh cổ trang nam nam...