Chương 13

192 33 2
                                    

Lưu Diệu Văn ngay trong đêm hôm sau đã trúng mai phục, người đến đều là tử sĩ, bọn chúng dường như cũng không muốn che dấu thân phận, cũng đúng, kẻ đến chính là muốn khiến cho Lưu Diệu Văn một đi không trở lại.

Người biết rõ sự tình nhất một khi chết đi, tân chủ vẫn sẽ là vị quân vương nhân từ được bách tính ca tụng, thiên hạ này vẫn còn có thể bịt được miệng thế gian.


Thời điểm Đinh Trình Hâm đến nơi chân trời đã ẩn hiện vài tia sáng, Lưu Diệu Văn vẫn an tĩnh ngồi dựa vào một thân đại thụ, thân thể rất nhiều vết thương, một chân cong lại, một tay hờ hững đặt phía trên.

Hắn ngẩng đầu, hai mắt mở lớn, chỉ lẳng lặng nhìn lên trời, hắn nói

"Mặt trời lên rồi."

Ánh nắng chiếu xuống, chiếu sáng rõ những thi thể nằm la liệt khắp mặt đất bên cạnh, còn có huyết tinh vẫn chưa rút đi trong mắt hắn.

Mã Gia Kỳ từng nói, Lưu Diệu Văn là sói, lang tính của Lưu Diệu Văn, không che dấu được.

Đinh Trình Hâm vô tình nhìn đến thi thể nằm gần tiểu hài nhất, người đó y biết, trước đó luôn theo bên cạnh hắn, Lưu Diệu Văn gọi hắn là........Tia Chớp.

"Ngươi ngồi đây bao lâu rồi?"

Lưu Diệu Văn nghĩ nghĩ, "Một đêm."

Dù đã qua một đêm, nhưng mùi máu tươi xung quanh vẫn khiến người ta buồn nôn, Đinh Trình Hâm không biết đứa trẻ này vì sao vẫn bất động ngồi tại đây, ngồi cả một đêm cùng với những thi thể kia.

Đinh Trình Hâm nói, "Đoạn đường tiếp theo, ta sẽ bảo hộ ngươi."

Đứa nhỏ ngẩng đầu, trong mắt xuất hiện chút quang mang hiếm có, "Ngươi tự mình đến?"

Đinh Trình Hâm nghĩ, thành thực đáp, "Hiên thế tử cầu chủ tử, chủ tử mệnh cho ta, thiếp thân bảo hộ ngươi."

"Vậy à." Lưu Diệu Văn trầm mặc trong chốc lát, vẫn không chết tâm mà truy vấn, "Còn phải.....đi sao?"

Đinh Trình Hâm nhẹ gật đầu, ánh mắt tiểu hài nhi tựa hồ tối đi một chút.


Hai người buổi tối ở tại một căn miếu đổ nát, đường đi tới Hoàng Lăng vô cùng hẻo lánh, chẳng có nổi một cái khách điếm, Lưu Diệu Văn mặc dù từ nhỏ đã sống trong nhung lụa nhưng lại chẳng quá để tâm tới những thứ này.

Đêm xuống, trong miếu cũng không có đèn dầu, chỉ có duy nhất một đống lửa trước mặt Lưu Diệu Văn. Đinh Trình Hâm ngồi có chút xa, Lưu Diệu Văn nhìn bóng lưng đơn bạc của người kia, có chút sinh khí, "Đinh Nhi, qua đây."

Đinh Trình Hâm quay đầu nhưng lại chẳng có phản ứng gì.

Lưu Diệu Văn lại lặp lại, "Qua đây ngồi."

"Không cần." Đinh Trình Hâm không quá để ý, sát thủ chỉ cần ẩn mình trong bóng tối, trước nay không hề có tư cách ngồi dưới ánh sáng.

Tính trẻ con của Lưu Diệu Văn lại nổi lên, trực tiếp đứng dậy đi qua đặt mông xuống ngồi bên cạnh Đinh Trình Hâm. Nghĩ một chút vẫn thấy không đủ, vậy là hắn nhào cả đầu vào trong ngực Đinh Trình Hâm.

Hoàng TuyềnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ