Chương 15

206 29 4
                                    

Thiếu niên gầy yếu ngồi một góc trong ngục giam âm u, làn da thiếu niên rất trắng, vết máu loang lổ trên làn da trắng ấy trong đêm tối đỏ rực đến doạ người.

Đinh Trình Hâm ngồi dựa lưng vào vách tường, cánh tay gầy yếu bị xiềng xích quấn lấy, tấm lưng vẫn như cũ thẳng tắp, trên mặt không một chút biểu tình. Thiếu niên phảng phất chỉ như một kiện huyết y, tựa hồ như toàn thân đầy máu tươi kia không phải là từ người y chảy ra vậy.

Mã Gia Kỳ từng nói, sát thủ tuyệt đối không được đem sự yếu ớt vô lực của bản thân thể hiện ra trên mặt, có đau cũng phải nhịn xuống.

Đêm thứ bảy, Hạ Tuấn Lâm đến, y trộm đem đến không ít đồ ăn và thuốc trị thương.

Đinh Trình Hâm cảm thấy buồn cười, "Chủ tử dưỡng ngươi là để ngươi ở sau lưng hắn làm những việc này sao?"

"Đinh Trình Hâm!" Hạ Tuấn Lâm gương mặt hận không thể luyện sắt thành thép, nhìn thấy y không biết là tự giễu cười khổ hay là thở dài, "Ta vẫn luôn cho rằng, là ngươi dưỡng ta."

Hạ Tuấn Lâm là được Đinh Trình Hâm cứu về, Đinh Trình Hâm cảm thấy đứa trẻ này rất giống bản thân mình, không cha không mẹ, lưu lạc đầu đường. Trên đường vô tình gặp y bị kẻ khác đuổi giết, y nghĩ cũng chưa kịp nghĩ liền cầu Mã Gia Kỳ cứu lấy đứa trẻ này.

Có lẽ bởi vì ngày ấy tâm tình Mã Gia Kỳ không tồi, cũng có lẽ bởi vì tư chất của Hạ Tuấn Lâm cũng không tồi, Mã Gia Kỳ thực sự đem tiểu hài về nhà hắn, dù sao thì......chắc chắn không thể là bởi vì Đinh Trình Hâm.

"Hạ Nhi, ngươi có hối hận không?" Hạ Tuấn Lâm biết y đang hỏi điều gì, làm sát thủ rất cực khổ.

"Ngươi có hối hận không?"

Đinh Trình Hâm không ngờ tới vấn đề này lại bị y đẩy quay lại chính mình, trầm mặc, trầm mặc rất lâu.

Hạ Tuấn Lâm không tự giác mà thở dài, "Qua đây, ta giúp ngươi thượng dược."

Đinh Trình Hâm ngồi ở đó, tuỳ ý để cho tiểu hài nhi cách cánh cửa nhà lao làm thay y, sát thủ vốn dĩ không được để vết thương bại lộ trước mặt người khác, nhưng Hạ Tuấn Lâm không giống.

"Người không phải do ngươi giết, đúng không?" chung quy vẫn là Hạ Tuấn Lâm phá vỡ trầm mặc.

"Chủ tử nói.......là ta giết." Đinh Trình Hâm khép mắt lại, không phải là gánh thêm một mạng thôi sao, có tính là gì.

"Đinh Trình Hâm!" Hạ Tuấn Lâm vô cùng tức giận, suýt chút nữa quên rằng mình đang lén lút tới đây.

"Nhưng chủ tử nói........là ta giết." y lặp lại một lần nữa, hoặc là chỉ vì muốn xác nhận điều gì đó, y nói cho chính bản thân mình nghe.

"Đinh Trình Hâm..."

Hạ Tuấn Lâm lời này càng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, trên người thiếu niên vết thương mới chồng lên vết thương cũ, cơ hồ chẳng có lấy một tấc da thịt lành lặn.

Có lẽ là rất đau đi, cho nên Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy khoé mắt Đinh Trình Hâm chảy xuống thứ gì đó, sau đó vô tri vô giác mà biến mất, y lại cường điệu thêm một lần nữa cho bản thân,

Hoàng TuyềnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ