CHƯƠNG 4

611 125 6
                                    

Trời mưa xối xả nhưng không thể át đi tiếng xôn xao của đoàn quân đang kiếm người. Sanzu chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn một góc.

"Gâu gâu"

"!!!"

Một con chó đen to xù bỗng dưng xuất hiện vồ tới Sanzu mà sủa tới tấp.

"Chết tiệt! Cút ngay cho ta!"

Sanzu theo phản xạ dùng chân giậm mạnh đuổi nó đi. Tiếng động đã thu hút sự chú ý của đoàn quân.

"Ai ở đằng đó?" Người ngồi trên hắc mã lớn giọng hỏi.

Sanzu căng người sẵn ở thế thủ, phòng trừ phải chiến đấu. Đồng tử màu lục lóe sáng tựa săn mồi khiến con chó ban nãy phải khiếp sợ cúp đuôi chạy mất.

"Ai?" Draken chầm chậm đi tới, tay từ từ nắm lấy chuôi kiếm.

Bầu không khí xôn xao ban nãy bỗng trở nên yên tĩnh hẵn. Chỉ còn tiếng bước chân của ngựa vang lên từng nhịp làm tăng sự căng thẳng của hai con người.

Bộp

Bỗng bả vai Sanzu bị bắt lấy, hắn bị kéo đi.

Draken ngó vô mép nhà nơi Sanzu mới nấp, bắt gặp bóng ngươi đang lẩn đi. Anh liền phi ngựa đuổi theo kéo theo cả đoàn quân truy sát bóng người mới trốn.

"Vào đây, lẹ lẹ" Mikey đẩy Sanzu cùng đứng nép vào một ngách nhỏ giữa 2 căn nhà. Không gian trong này quá chật hẹp khiến khoảng cách giữa hai nam nhân đã vi phạm vào mức lịch sự tối thiểu.

Hắn và người trong lòng đứng dí sát nhau - một tình huống hết sức khó xử nhưng lại tuyệt vời vô cùng cho những cơ hội. Điều đó khiến tai Sanzu phớt hồng, tinh thần càng thêm căng thẳng so với lúc nãy.

"Mikey, ngươi từ đâu ra thế?" Sanzu hỏi.

"Ta hỏi ngươi mới đúng, mắc gì chạy đến đây?"

" Ta..." Giọng hắn nhỏ dần, sau đó cũng ngắt giữa câu không nói nữa. Sanzu gục đầu xuống bả vai cậu, nhẹ nhàng thở.

Mikey, ta lo lắng cho người.

Đứng như thế tầm hai phút, bắt đầu cảm nhận được sự an toàn, Mikey ngó đầu ra ngoài xem xét tình hình:

- Haru, hình như an toàn rồi đấy, ra ngoài thôi.

Hắn im lặng.

"Haru? Ê? Oái!!"

Mikey bất ngờ bị Sanzu ôm lấy. Cái ôm rất chặt cứng khiến cậu ngỡ ngàng chưa kịp phản ứng.

Hắn lí nhí nói từng tiếng nhỏ: "Có thể không ra không?"

"Hả?"

"Ta không muốn mất người".

Cứ ở mãi nơi này, mới mãi cảm nhận được hơi ấm của người, mới có thể cảm thấy được người luôn ở trong vòng tay. Dù hắn biết là mãi không thể, hắn biết là người hắn ái mộ lại chẳng thuộc về hắn mà là thuộc về cả thiên hạ.

Sanzu thật giống một đứa trẻ, Mikey thấy hắn có chút đáng yêu. Cậu đưa tay lên mái tóc trắng mượt, mỉm cười nhẹ mà vỗ về:

[AllMikey]Hoàng thượng xuất cung! (AU Cổ Trang)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ