Thế giới sách 1-Chương 3

849 54 11
                                    

Mặc Sắc Doãn Nhiễm/Thu phục Nhiếp chính vương 3

Khi trời vừa rạng sáng, Vương Nhất Bác mở mắt sau giấc ngủ dài, điều đầu tiên đập vào mắt cậu là gương mặt gần như ngọc của Bắc Đường Mặc Nhiễm. Trong một khoảnh khắc, cậu gần như hét lên vì phấn khích, còn gì thú vị hơn khi thức dậy bên cạnh của người mình yêu chứ? Sau một giây, tâm trạng của cậu dần trở lại bình tĩnh. Đây là sự thay đổi khuôn mặt của AI trong cuốn sách. Tuy nhiên, người thay thế này bây giờ là một người sống bằng xương bằng thịt có hơi ấm, nằm trong vòng tay hắn cũng rất an toàn. Trong lòng vẫn có chút vui sướng, tuy rằng Vương Nhất Bác có phần khinh thường hành vi “thay đổi suy nghĩ sau khi nhìn thấy sắc đẹp”. Nhưng suy đi nghĩ lại, dù sao cũng không ai biết chuyện gì đã xảy ra sau khi trở về thực tại, thà có người thay thế, dù sao đây cũng chỉ là thế giới ảo, một giây sung sướng cũng chỉ là giả thôi.

Nghĩ đến đây, cậu yên tâm nhắm mắt lại, nhân tiện di chuyển thân thể một chút, tìm tư thế thoải mái hơn, ở lâu một chút cũng tốt.

Cảm nhận được sự chuyển động trong vòng tay mình, Bắc Đường Mặc Nhiễm bị đánh thức khỏi giấc ngủ, hắn sợ Tạ Doãn sẽ thức giấc và rời đi. Nhanh chóng mở mắt ra kiểm tra, thấy Tạ Doãn vẫn còn ngủ với nụ cười nhẹ trên môi, lúc này hắn mới yên tâm. Hắn đưa tay giúp Tạ Doãn vén lại vài sợi tóc trên trán, thuận thế vuốt ve đôi má trắng nõn thanh tú. Tạ Doãn chưa cập quan, hình ảnh một thiếu niên với đôi lông mày đẹp như tranh vẽ khiến dân tình không khỏi xốn xang. Đặc biệt là đôi môi bị cắn nát như màu hoa đào, liếc mắt một cái khiến người ta nảy sinh "ác niệm", không khỏi nhớ tới tối hôm qua.

...

Nhưng Bắc Đường Mặc Nhiễm biết suy nghĩ của mình hơi quá nên cố gắng đè nén những suy nghĩ không nên có, dù sao thì tối hôm qua Tạ Doãn cũng bị thương, phát sốt, hắn thật muốn “làm” lần nữa nhưng e rằng y sẽ không muốn. Dù muốn hay không, gạo sống cũng đã nấu chín, y nhất định không được phép rời đi. Hơn nữa, hắn lại rất thích y, nên hắn sẽ dỗ dành y nhiều hơn trong thời gian tới.

Bị một bàn tay ấm áp vuốt ve má mình đến bỏng rát, Vương Nhất Bác vốn đang giả vờ ngủ cũng không thể giả vờ thêm được nữa, mở mắt ra nói: "Làm sao? Vừa sáng sớm ngài không ngủ nên không cho ta ngủ à? ” Nam chính bị sao vậy, động tay động chân tùy tiện như vậy?

Tính cách cao ngạo của Tạ Doãn khiến Bắc Đường Mặc Nhiễm cảm thấy mềm lòng. Hắn chưa bao giờ thấy Tạ Doãn như thế này, hắn nghĩ y rất đáng yêu: "Để ta xem em hết sốt chưa."

Nụ cười dịu dàng chói mắt gần kề trong tầm tay, Vương Nhất Bác nhất thời bất động tại chỗ, trong lòng than thở: Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến như vậy, tôi sẽ không thể tìm được lối thoát. Lý do duy nhất cậu nghĩ được chính là điều này chỉ là giả, chỉ có trong sách. Nếu hắn có thể yêu cậu nhiều như vậy trong thực tế, cậu sẽ rất vui dù bắt cậu làm bất cứ điều gì cũng nguyện ý.

Bắc Đường Mặc Nhiễm kéo cánh tay đang gối của Tạ Doãn ra, tự mình ngồi dậy trước: “Muộn rồi, ta gọi bữa sáng cho em, ăn xong lại nghỉ ngơi.” Hắn không dám hỏi y có đau không, hắn sợ Tạ Doãn lại khó chịu.

[ZSWW][Edit] Xuyên thư biến dao thành đường (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ