#3

607 84 3
                                    

Xoay người đi trở về phòng mình, người trên giường đã ngủ, gã đi qua thay em kéo lại chăn, sau đó nằm bên cạnh, trong phòng ngủ có một mùi thơm nhè nhẹ của hoa hồng, gã ngẩng đầu, vừa vặn thấy được một đóa hoa hồng đặt ở mặt trên tủ đầu giường.

Nhíu chặt mày, 999 đóa, đây là đóa còn thiếu, gã vốn mua tặng một người khác, lại bởi vì cùng cậu ta 'thân mật' mà rơi ở trong xe, cho nên, mới lấy nó để đưa tặng vợ mình.

Đồ ngốc Manjirou này.... lòng gã không hiểu sao lại áy náy lên, đem cơ thể của em ôm chặt trong lòng. Dù gã đã không còn yêu em nữa, nhưng là, em luôn làm cho gã phải đau.

Buổi tối này, cực kì im lặng, hai người ở chung một giường, lại dường như bắt đầu một loại đồng sàng dị mộng.

Sano Manjirou đóng máy tính lại, cầm tư liệu đã được sửa tốt, tuy rằng chỉ ở trong nhà, nhưng là, em cũng làm một công việc phiên dịch, bình thường chính mình tự tìm tư liệu đến dịch, kiếm nhiều hay không không sao cả, chỉ là em muốn cuộc sống của mình sẽ không nhàm chán như vậy.

Ôm lấy tư liệu trên bàn, em đi ra ngoài. Trên đường cái người đến người đi, thật đúng là rất náo nhiệt, bình thường em không đi ra ngoài nhiều, hiển nhiên cảm thấy rất vui vẻ, nhìn nơi này một chút, nhìn nơi kia một chút. Mỗi một thứ ở trong mắt em đều là tốt đẹp.

Em ôm chặt tư liệu trong lòng, bỗng nhiên nhận thấy được một mùi hương quen thuộc, xoay người, em nhìn thấy một cậu trai ôm một bó hoa hồng rất lớn đứng ở cách đó không xa.

Mà rất lạ, cậu trai cũng thấy được em, đối em cười, mà nụ cười ấy, lại làm cho lòng của em co rút một chút, có một loại cảm giác nói không nên lời.

Em nhìn thật kĩ cậu trai ấy, thế này mới phát hiện, dường như em đã từng gặp ở nơi nào? Đúng rồi, em đột nhiên nghĩ tới, cậu trai này, là người lần trước lấy chiếc caravat mà em thích.

Dường như cậu ấy đang rất hạnh phúc, bởi vì nụ cười trên mặt cậu đã có thể so sánh với ánh mặt trời, chính là, vì sao cười như vậy, lại làm cho em cảm giác lạnh run.

Em xoay người đi về một hướng khác, chỉ là nếu như quay đầu, sẽ thấy được một nam nhân mặc tây trang gọn gàng, đeo chiếc caravat màu trắng xám đi ra, mà cậu trai ôm bó hoa hồng đứng lên, cười duyên hôn một cái ở trên mặt nam nhân, khuôn mặt nam nhân có thản nhiên tươi cười, ôm chầm thắt lưng của cậu, hai người cùng nhau ngồi lên xe.

Cậu trai quay đầu lại, nhìn thân ảnh kia đã đi xa, nụ cười ngọt ngào lúc này lại trở nên lạnh lùng.

Sano Manjirou giao tài liệu xong đã là giữa trưa, vui vẻ về nhà, nhưng là em đã thất vọng, trong nhà chỉ có mình em. Đi vào phòng ngủ, đổi nước trong bình hoa, bông hồng kia đã sớm héo tàn, không còn đỏ tươi như lúc trước, em nhặt lên, đặt ở trong miệng, cảm giác có chút chan chát, thì ra hoa hồng không hề là vị ngọt.

Đứng ở phòng khách rộng lớn, một nơi lớn như vậy, hiện tại chỉ có mình em, em đột nhiên cảm giác được một loại cô đơn nói không nên lời, rất nhớ gã, không biết gã hiện tại đang làm việc gì? Hôm nay là một ngày quan trọng, gã quên sao?

Cầm lấy điện thoại, em nhấn gọi số di động đã sớm thuộc lòng.

"Ừ, làm sao vậy?" Bên kia truyền đến giọng nói của gã mang theo từ tính, nhưng là, cũng rất đạm mạc.

Manjirou dùng sức cầm điện thoại, giọng nói cũng là ngọt ngào ôn nhu:

"Chồng, là em, em muốn hỏi anh chừng nào thì trở về. Em sẽ làm cơm tối chờ anh."

Mà bên kia trầm mặc nửa ngày: "Anh sẽ cố gắng làm nhanh, hôm nay trong công ty bề bộn nhiều việc. Nếu mệt, em cứ ngủ trước đi." Gã nói xong, không chờ em kịp nói thêm điều gì liền tắt điện thoại, thậm chí, còn không nói với em một câu hẹn gặp lại.

"Chồng à, em..." Manjirou môi khẽ giương, cuối cùng đành phải nuốt xuống tất cả những gì muốn nói.

Em vẫn không buông điện thoại, bên tai truyền đến tiếng cúp máy, em tựa vào trên bàn, ngây ngốc nhìn chằm chằm nơi xa, từ khi nào thì, em có việc mới có thể tìm gã, từ khi nào thì, gã cũng không nguyện ý nói với em thêm mấy câu.

Mà lúc này ở một nhà ăn cao cấp, một cặp tình nhân đang ngồi, nam nhân cao lớn tuấn mỹ, mà cậu trai bên cạnh lại nhỏ xinh yêu kiều, nam nhân buông điện thoại, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn môi cậu ta

"Nhìn em kìa, đều ăn đến bên miệng rồi." Tiếng nói mang theo từ tính có thể nghe thấy rõ ôn nhu, ánh mắt vốn đang căng thẳng khi nhìn đến sóng mắt ôn nhu của cậu, hơi hơi thả lỏng xuống.

Cậu ta kéo tay gã đặt ở trên mặt mình: "Seii, buổi tối đến chỗ em đi, em thật sự rất nhớ anh." Cậu dùng mặt cọ vào tay gã, mà Inui ánh mắt đen một ít, đó là lời mời gã rất quen thuộc, lời mời của thân thể cậu.

Cũng đêm ấy, dù Manjirou chờ đợi như thế nào, chồng của em, Inui Seishu, cũng là trắng đêm chưa về.

Thẳng đến ngày thứ hai trời chưa sáng, một chiếc xe đỗ ở trước cửa nhà, nam nhân từ bên trong đi ra, quần áo gã có chút nhăn, dưới sợi tóc hỗn độn là một khuôn mặt dường như không được nghỉ ngơi tốt.

Mở cửa, thẳng đến khi nhìn thấy Manjirou ngủ trên sô pha, mặt gã trầm một chút, nhưng là vẫn bước tới, ôm lấy cơ thể em- dường như không có một chút sức nặng nào cả.

Đặt em ở trên giường, gã mới mở ngăn tủ lấy ra một bộ quần áo mới thay.

Cúi đầu nhìn người đang ngủ say, trên khuôn mặt cũng tính là xinh đẹp, vẫn là mang theo nét thanh thuần của hai năm trước. Em là một người vợ tốt, nhưng, cũng không phải là một người vợ tốt, em không làm cho gã yêu em. Trước kia gã thật sự thích em, mà gã cũng cần một người vợ, gã không thích một người không sạch sẽ, cho nên đã cưới em. Hai năm không lâu, nhưng là, gã đã quen với cuộc sống có em, chính là thói quen cũng có thể sửa, khi cảm tình của gã với em đã bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo.

Ý niệm muốn ly hôn hiện ra trong đầu không chỉ một lần, nhưng là, gã lại vẫn không hạ được quyết tâm. Ngồi ở bên giường, tay gã nhẹ nhàng mơn trớn mặt em, với một người vợ không yêu, gã phải đối xử như thế nào mới phải.

"Chồng..." Manjirou chậm rãi mở ra hai mắt có chút mê mang, theo thói quen dụi mặt vào tay gã.

Mà một câu chồng này làm cho sắc mặt Inui Seishu hòa hoãn rất nhiều, gã rút tay ra, đứng lên, có những việc là phải lựa chọn, cho nên, phải nghĩ cho kĩ.

Đi vào phòng khách, gã ngồi trên sô pha, lại ở lúc ngẩng đầu thấy được trên bàn một bàn lớn đầy thức ăn đã nguội lạnh, còn có, một cái bánh ngọt. Đột nhiên, gã dường như nhớ tới cái gì, không khỏi mở to hai mắt.

Ngày hôm qua, Manjirou là muốn nói cho gã việc này đi. Hôm qua, là sinh nhật của em...

*** 3 ***

[ Chuyển Ver SanMi ] [ Sanzu × Mikey ] Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc TìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ