~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Người trong bức ảnh mà Tiêu Chiến đưa cho Vương Nhất Bác là Thất Gia, chủ quán bar Seven ở thành phố H, một trong những người giỏi nhất ở thành phố này, và đặc biệt có nhiều tụ điểm ăn chơi dưới tên gã.
Vương Nhất Bác mới gặp gã một lần vào tuần trước. Một gã đàn ông trung niên với chiếc bụng béo ú, đầu hói sáng bóng hơn cả bóng đèn. Lúc đó Tiêu Chiến đi bàn công chuyện và đã dẫn Vương Nhất Bác đi cùng.
Thất Gia vừa nhìn thấy hai người họ thì đã không thể dời mắt, Tiêu Chiến ôm lấy eo Vương Nhất Bác ngồi xuống, vươn tay lấy một quả cherry đỏ mọng cho vào miệng mình, sau đó cúi người đút vào miệng Vương Nhất Bác, chính là đút trái cây bằng miệng đấy.
Hàm răng cắn lấy quả cherry, dịch ngọt đỏ mọng chảy ra, bị chiếc lưỡi mềm mại của Tiêu Chiến đẩy vào trong miệng Vương Nhất Bác, khi rút chiếc lưỡi ra thì đầu lưỡi của hắn còn tinh nghịch liếm qua cánh môi mềm mịn của em. Em bị động tác liếm môi nhẹ nhàng của hắn làm cho động lòng. Loại cảm giác tựa như một chiếc lông tơ xoẹt qua tim, có chút ngứa ngáy, các dây thần kinh trong cơ thể liên kết với nhau, và vùng phía dưới bụng như co thắt lại.
Thất Gia không dám nhìn thẳng vào một nhân vật tai to mặt lớn như Tiêu Chiến, còn cho rằng thanh niên điển trai bên cạnh là đồ chơi của hắn. Trên mặt Vương Nhất Bác không có biểu cảm gì, cả người toát ra vẻ lạnh lùng cao quý, thoạt nhìn khác hẳn so với người thường.
Vì vậy, ánh mắt của gã suốt cả buổi tối đều hướng về phía Vương Nhất Bác, mà bản thân Vương Nhất Bác cũng cực kỳ mẫn cảm đối với loại ánh mắt này, nhất là ánh mắt trần trụi như vậy, trong lòng em cảm thấy rất khó chịu, vì vậy sắc mặt càng thêm lạnh lùng hơn.
Lần này Vương Nhất Bác nhận được mệnh lệnh đi giết Thất Gia, tuy rằng không biết nguyên nhân là gì nhưng tâm tình của em có chút sảng khoái, cho nên đã nhanh chóng xốc lại tinh thần rồi đi tới đó.
Khi chuẩn bị lên máy bay thì chuông điện thoại vang lên, em cầm lên xem, là Tiêu Chiến gọi đến.
Sau khi bắt máy thì một giọng nói quen thuộc vang lên: "Nhớ cận thận."
Vương Nhất Bác đơ ra khoảng chừng năm giây. Kể từ ngày đó thì Tiêu Chiến rất hiếm khi quan tâm đến em như thế này, thậm chí còn giao cho em rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm đến tính mạng. Em đã từng nghĩ rằng có lẽ Tiêu Chiến không bao giờ muốn em sống sót trở về, và hắn rất muốn lấy mạng em.
Chưa kịp trả lời thì hắn lại nói tiếp: "Tôi đang nói về thứ đang ở phía dưới người em ấy. Hãy cẩn thận đấy, những thứ tôi bắn vào... không được phép rơi ra dù chỉ một giọt." Nói xong, hắn hôn chụt một cái lên điện thoại rồi nhanh chóng cúp máy.
Em lần này mới thật sự là sững sờ tại chỗ, nhất thời không biết mình đang ở đâu, cảm giác gương mặt lúc này đỏ bừng như lửa, bất giác nuốt khan một ngụm nước bọt.
Máy bay đã cất cánh ổn định, em đang đắp quần áo chuẩn bị ngủ bù, thì thứ bên dưới bỗng rung rung, em chợt giật mình, tim thì đập thình thịch, vội ngẩng đầu nhìn xung quanh thì phát hiện không có gì bất thường. Tâm tình mãi không thể bình tĩnh được, nhưng may mắn thay một lúc sau thì không có động tĩnh gì nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chiến Bác/ZSWW] Hạ vũ khí đầu hàng [TRANS]
FanfictionTác phẩm/作品: Hạ vũ khí đầu hàng 倒戈卸甲 Tác giả/作者: 呦呼 youhu Trùm xã hội đen Chiến Sát thủ lạnh lùng Bác Thể loại: Cường - Cường, ngược, khá cẩu huyết, HE. Đây là bản dịch, vui lòng không đem đi nơi khác, xin cảm ơn 🥰