~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Vương Nhất Bác muốn bật đèn để kiểm tra vết thương của Tiêu Chiến, nhưng đã bị người ngăn lại.
Dạ thịt hai người dính chặt vào nhau, nhịp thở cũng gần như hoà quyện, Vương Nhất Bác cảm thấy lúc này toàn thân Tiêu Chiến đang run lên, cả người ướt đẫm, sức lực có lẽ đã cạn nhưng vẫn chẳng chịu dừng.
Ánh trăng mờ ảo len qua ô cửa sổ, chiếu vào hai thân ảnh đang dây dưa quấn quýt chẳng rời.
Giọng của Vương Nhất Bác có chút run rẩy: "Để em xem xem... chúng ta đến bệnh viện lại xem sao? Vết thương của anh lại chảy máu rồi..."
"Vương Thiên Chí đáng ch.ết, nhưng mạng của ông ta do cha anh cứu sống... cho nên suốt một năm qua anh không thể gi.ết ông ta..."
Giọng nói của Tiêu Chiến có chút yếu ớt. Nghe đến đây, đầu óc Vương Nhất Bác cảm thấy hoàn toàn trống rỗng.
"Anh xin lỗi... anh thật sự không biết... em hận anh cũng chẳng sao... chỉ có điều em đừng rời đi... có được không em...? Nhất Bác...?"
Hắn nắm chặt lấy tay em. Trên gương mặt hắn lúc này đây ngập tràn nước mắt, từng giọt nước mắt cứ tí tách rơi mãi không ngừng.
~~~
Khi Vương Nhất Bác chạy đến cửa phòng làm việc của Tiêu Chiến vào lúc nửa đêm, em nghe thấy bên trong dường như đang có một cuộc cãi vã.
"Ngài Tiêu, nếu ngài cứ tiếp tục như vậy, hậu quả e là sẽ vô cùng tai hại!"
Giọng nói này Vương Nhất Bác biết, người đó là thư ký của cha Tiêu, và Tiêu Chiến vẫn luôn tôn trọng ông ấy, tiếp đó một người khác cũng lên tiếng thuyết phục: "Đúng vậy, Tiêu tiên sinh, những chuyện xảy ra gần đây gây quá nhiều ồn ào rồi. Ngài nên vạch rõ ranh giới rõ ràng với Vương gia, nếu không, Tiêu gia cũng sẽ gặp tai hoạ cùng đấy!"
"Đủ rồi!"
Lời nói của hai người kia đã bị hắn cắt đứt, giọng nói của hắn tuy vẫn có chút yếu ớt, yếu thế hơn so với những người đó, nhưng chỉ một câu nói đã khiến cả căn phòng yên lặng.
"Nói thật với các chú, một năm nay, những chuyện Vương gia làm qua thì Tiêu Chiến tôi cũng làm tương tự. Người này giữ được thì giữ, nếu không giữ được thì Tiêu gia cũng sẽ ngã ngựa theo! Tôi tôn trọng các chú, gọi các chú một tiếng chú Tống, chú Lý. Hôm nay tôi gọi điện mời các chú tới đây chủ yếu là để thông báo một tiếng, chuyện hôn sự này tôi đã quyết rồi. Nếu ai sợ bị liên lụy thì có thể rời đi ngay bây giờ."
"Ngài Tiêu, ngài nghĩ chúng tôi đến khuyên ngài là vì sợ ch.ết sao?" Giọng nói của chú Tống càng lúc càng lớn, "Chúng tôi sợ rằng một trăm năm sau e là không có cách nào giải thích với Tiêu lão gia! Tiêu lão gia cả đời nhân hậu, làm không biết bao nhiêu việc thiện, ngài muốn Tiêu lão gia mang tiếng xấu sao?"
"Tống Thanh... chú..."
Tiêu Chiến đột nhiên dừng lại, trực giác mách bảo hắn nhìn ra ngoài cửa. Vừa quay đầu sang, hắn liền nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đứng đó, hắn bỗng cảm thấy bối rối, hệt như một đứa trẻ làm chuyện sai trái bị người ta bắt tại trận vậy. Lúc này đây hắn lo sợ Vương Nhất Bác nhìn thấy có gì đó không thoả đáng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chiến Bác/ZSWW] Hạ vũ khí đầu hàng [TRANS]
FanfictionTác phẩm/作品: Hạ vũ khí đầu hàng 倒戈卸甲 Tác giả/作者: 呦呼 youhu Trùm xã hội đen Chiến Sát thủ lạnh lùng Bác Thể loại: Cường - Cường, ngược, khá cẩu huyết, HE. Đây là bản dịch, vui lòng không đem đi nơi khác, xin cảm ơn 🥰