Chương 1

1.4K 67 6
                                    

Ding Dong ~ Ding Dong.

"Xin chờ một chút!" Tiêu chiến vừa nói vừa quay lưng về phía cửa, xếp gọn chiếc khăn vừa lau quầy bar vào một góc.

Người khách vừa bước vào cũng không có phản ứng gì chỉ lẳng lặng bước tới quầy order.

Tiêu Chiến nhanh chóng lau khô tay, chỉnh sửa lại chiếc tạp dề màu đen trước ngực.

Sau khi quay lại, Tiêu Chiến mỉm cười khi nhìn thấy vị khách quen của quán đang cúi đầu chăm chú nghịch điện thoại: "Bạn học, hôm nay tan học sớm vậy sao?"

Cậu thanh niên ngẩng đầu, mím môi lúng túng trả lời: "À, ừm. Lớp học buổi trưa hôm nay bị hủy."

Tiêu Chiến cười cười gật đầu, liếc nhìn đồng hồ, nhanh chóng nhập vào màn hình máy tính tiền hỏi: "Chưa đến hai giờ ...vậy thì, có uống giống như cũ không?"

"A, cảm ơn." Cậu thanh niên cất điện thoại và gật đầu thanh toán cho món nước mình vừa gọi.

Tiêu Chiến đưa hóa đơn cho cậu thanh niên trước mặt, cười nói: "Không có gì!"

Cậu thanh niên cầm lấy hóa đơn bỗng cảm thấy quá chói mắt.

Wow, anh ấy cười thật sự quá đẹp, đúng không? Đúng không!

Tiêu Chiến đang loay hoay chuẩn bị nước cho cậu trong quầy, chợt nhìn thấy cậu vẫn còn đang đứng ngây ngốc tại chỗ, anh hơi sững sờ, ngẩng đầu lên nói: "Sao còn đứng ở đây? Không cần phải đợi đâu. Nhanh đi tìm chỗ ngồi đi."

"Hả, ờh?" Cậu thanh niên sau khi định thần liền lúng túng gật đầu, xoay người bước đến chỗ ngồi bên cửa sổ, để balo xuống, lấy máy tính xách tay ra.

Cậu thanh niên đó tên là Vương Nhất Bác, năm nay 23 tuổi, đang học Đại học đối diện quán cà phê Tiêu Chiến đang làm. Vương Nhất Bác đeo tai nghe vào thở dài, sau đó mở máy tính bấm vào phần Word đang viết dở.

Quán cà phê có tên "Bunny" chỉ mới mở được sáu tháng, Vương Nhất Bác không biết được trước đó nơi đây là gì.

Kể từ lần đầu tiên Vương Nhất Bác bước vào quán, mỗi khi có thời gian rảnh cậu đều sẽ ghé vào ngồi ở vị trí gần cửa sổ để học bài.

Lâu dần, Tiêu Chiến nhân viên pha chế của quán cà phê cũng nhớ đến cậu, dù quán cà phê có bận rộn đến đâu, Vương Nhất Bác cũng thấy chỗ ngồi quen thuộc của mình đều sẽ còn trống.

Hơn nữa gần đây Vương Nhất Bác phát hiện mình không cần nói thì Tiêu Chiến cũng đã biết mình muốn gọi món nào.

Nghĩ đến đây, cậu mừng thầm. Vương Nhất Bác khẽ quay đầu lại nhìn bóng lưng Tiêu Chiến đang bận rộn pha nước, khóe miệng khẽ nhếch lên. 

Đàn ông đẹp trai nhất là lúc tập trung làm việc! Chính xác, Tiêu Chiến rất tập trung và còn rất đẹp trai.

Vương Nhất Bác ngốc nghếch quay lại nhìn Tiêu Chiến, liền nhanh chóng thu lại vẻ mặt, cuối xuống giả vờ như đang làm bài tập.

--------Sáu tháng trước-------

"Vương Nhất Bác!"

Vương Nhất Bác cau mày quay đầu lại, gạt tay cậu bạn không muốn bị làm phiền.

ZSWW | EDIT | MUỐN CÓ BẠN TRAI THÌ PHẢI LÀM SAO?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ