10. Lời hứa ở bên

703 118 2
                                    

(* chap này mình sẽ thay đổi cách xưng hô chút cho hợp với hoàn cảnh nha:3 Kazutora: cậu, Shinichirou: Anh )

Cậu nắm chặt lấy tay Draken, có lẽ trong thâm tâm của Kazutora, cậu vẫn chưa thể quên cảm giác tội lỗi với Shinichirou. Cậu không biết phải nói gì và đối mặt với Shinichirou- người đáng lẽ sẽ chết dưới tay cậu như thế nào. Vì vậy Hổ nhỏ mới lo lắng lắp bắp hỏi lại người kia với một chút sự hoài nghi:

      - Anh-Anh ấy sẽ đến đây... thật sao?

Không đợi cho Draken trả lời. Shinichirou đã đứng bên cạnh cửa nhìn hai người hú hí với nhau từ bao giờ mà bây giờ mới dám cất giọng đánh thức hai đứa trẻ kia khỏi khu vươn đầy hoa của chúng:

      - Anh đến đây từ lâu rồi, mải nhìn hai đứa thể hiện tình cảm quá nên không cũng quên mất mình đang ở đây.

Anh cố tình chọc hai đứa trẻ kia nhưng không ngờ Draken lại đứng bật dậy xông thẳng ra ngoài cửa bỏ về. Trước khi phóng ra ngoài Draken cũng không quên lời chào tạm biệt: " Chào anh Shin, em xin phép về trước" rồi thẳng bước đi về mặc cho hai con người kia đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Khi vừa đến một nơi cách khá xa với bệnh viện. Anh mới chịu dừng chân lại, hiện lên chính là khuôn mặt ửng đỏ như trái cà chua chín của anh. Có lẽ câu trêu chọc vô tình của Shinichirou lại đụng trúng tin đen nên mới làm con người này ngại ngùng như cô nữ sinh bị mấy bạn nữ khác trêu chọc chuyện tình yêu tuổi hồng mà đỏ mặt tía tai.

Quay lại với tình hình bên này của Kazutora và Shinichirou. Dù chỉ cách nhau chưa đến nửa mét. Một người nằm trên giường, một người ngồi bên cạnh giường nhưng sao lại có cảm giác như họ là người xa lạ. Người ngồi, người nằm yên bất động, mặt cũng chẳng có chút biến đổi mà nhìn nhau. Người ngoài nhìn vào còn tưởng hai người đang thi xem ai nói chuyện trước ấy chứ.

Tuy bên ngoài như vậy nhưng bên trong Shinichirou lại đang đấu tranh mãnh liệt "Nói gì giờ, ngại quá, không biết em ấy có thấy phiền không? Mình có đến đột ngột quá không nhỉ? Mình có nên mở lời trước". Bên Kazutora cũng chẳng khả quan hơn "Sao anh ấy không nói gì nhỉ? Hay mình mở lời trước... nhưng ngại quá!! Làm sao giờ, mình có làm cho anh ấy ghét không?"

Không khí ngại ngùng ấy khéo dài tận nửa tiếng sau. Khi cả hai người không chịu được sự ngộ ngạt  này nữa thì họ mới cất tiếng mở lời. Nhưng không hiểu do tâm đầu ý hợp hay ông trời đang cố trêu ngươi. Lúc cả hai quyết định vượt lên chính mình để mở lời trước thì lại cùng đồng thanh "Anh/Em có muốn ra ngoài đi dạo không?"

Cái không khí ngại ngùng lại một lần nữa bao phủ cả căn phòng. Hai người quay lưng vào nhau mà trong lòng lại cùng hét lên "Nhục quá!!!"

Một lúc sau, khi tâm trạng của Shinichirou đã bình tĩnh lại, anh quay sang nhìn Kazutora. Con Hổ nhỏ vậy mà vẫn chưa hết xấu hổ, vẫn quay lưng co tròn mình bên dưới lớp chăn mỏng. Bản thân Shinichirou không biết người khác thấy thế nào nhưng đối với anh, Kazutora lúc này dễ thương chết mất!!!

Anh giật lấy tấm chăn mỏng hất lên không trung không cho cậu trốn anh nữa:

       - Đến lúc đi dạo rồi! Đứng dậy nào Tora.

[AllKazutora] sự đền bù của kẻ tội đồNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ