13. Muốn được người tha thứ

599 102 1
                                    

Tiếng lách tách rơi xuống nền đất ướt đẫm như một bài ca u buồn đang cất lên dành riêng cho cuộc đời đầy thăng trầm của Kazutora. Trong không khí nặng nề ấy lại có dòng câu hát khe khẽ tựa dòng suối hoà âm điệu dịu êm vào cơn mưa như đang thắp sáng khoảng không tối tăm.

Một cậu thanh niên với mái tóc màu tím đang chăm chú đeo tai nghe thưởng thức bản nhạc yêu thích, miệng còn ngân nga theo lời bài hát. Cậu đang nhắm mắt bước đi như đang chìm đắm trong không gian của riêng mình mà không để ý đến vật ở phía trước. Cậu nhỡ chân đá trúng vật thể đó nên giật mình nhìn xuống dưới chân. Lúc đầu cậu chỉ tưởng túi đồ của ai đó đánh rơi nhưng thứ trước mắt cậu lại là một người con trai nằm co ro trên nền đất ướt át đầy lạnh lẽo.

Cậu cẩn thận giữ khoảng cách với người con trai ấy không ngừng hỏi anh ta có bị sao không. Nhưng đáp lại anh vẫn chỉ là sự im lặng của người kia. Cậu dần cảm thấy bất an nên liền cúi xuống nhẹ lật người con trai ấy sang bên. Ánh mắt cậu hiện rõ sự hốt hoảng trong giấy phút vừa mới nhìn thấy rõ khuôn mặt ấy, không tự chủ mà ôm thân thể lạnh lẽo ấy vào lòng, chân tay không ngừng run rẩy, hoảng loạn gọi tên anh:

     - Kazutora! Kazutora... mày bị sao thế này...

-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Vì đã được Mitsuya đưa đến bệnh viện lập tức nên ngay sáng ngày hôm sau anh đã tỉnh dậy. Kazutora mờ hồ nhìn căn phòng nhạt nhẽo mà mình đang nằm. Anh vẫn luôn nghĩ đến lời nói của Manjirou. Anh yêu tất cả mọi người, anh yêu từng thành viên trong Touman như một thứ không thể thiếu đối với mình. Vậy mà giờ hắn bắt anh phải một lần nữa làm tổn thương những người anh yêu. Chỉ nghĩ đến việc mọi người nhìn anh với ánh mắt căm thù đầy phẫn nộ, anh lại nắm chặt bàn tay. Kazutora hận mình không thể làm cho Manjirou biến mất khỏi cuộc sống này.

Vừa nghĩ đến tảo tháo thì tảo tháo tới liền. Manjirou bất thình lình xuất hiện trước mặt anh. Có lẽ hắn cảm thấy có lỗi nên mới đến nói lời xin lỗi chăng?
Nhưng làm gì có chuyện đó, nếu có thể thì hắn chỉ thấy việc mình làm hôm qua hơi quá quoắt nên muốn hơi nới lỏng ra cho người kia dễ thở chút thì có lẽ Kazutora còn tin người trước mắt mình là Manjirou.

Không chờ Manjirou mở miệng cất tiếng nói, Kazutora liền quăng chiếc bình hoa bên cạnh giường về phía hắn, ánh mặt như chỉ hận không thể giết chết người đối diện ngay tức khắc. Nhìn thấy sự ghét bỏ ấy, trong lòng Mạnirou bỗng nhói lên cơn đau thắt, bình hoa xuyên qua người hắn vỡ tan trên bức tường lạnh kẽo phía sau lưng như đem theo cả trái tim của hắn theo cùng mà rơi lộp bộp trên nền đất.

Hắn cũng biết giữ khoảng cách với con thú hung hăng đang sẵn sàng lao lên cắn xé hắn ra thành trăm mảnh. Và hắn cũng biết quá khứ lúc trước vẫn là một vết thương in trong lòng Hổ nhỏ, hắn thừa biết vì mình mà Kazutora lại có thêm một ám ảnh mới trong tâm trí. Vậy nên hắn không mong một lời chào hỏi nhẹ nhàng của anh mà nói thẳng vào vấn đề chính:

    - Hôm nay đến tao không có ý định làm mày bị thương, tao chỉ muốn nói giờ vẫn còn sớm, mày có thể ở bên những người mày quý trọng, chỉ cần trước "ngày đó" mày phải là kẻ thù của chúng là được.... à, và còn nữa.

[AllKazutora] sự đền bù của kẻ tội đồNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ