10. "Trốn tránh tôi!?"

367 19 2
                                    

Vương Nhất Bác cõng con ma men đã ngủ không biết trời trăng trên lưng mình xuống phòng. Tiêu Chiến ngủ đến là thích thú, Vương Nhất Bác đã thả người xuống giường vẫn không chịu buông ra, hai tay vẫn bâu lấy cổ anh ôm lấy. Vương Nhất Bác phải rất khổ sở mới cho Tiêu Chiến nằm ngay ngắn. Nhưng tay vẫn nắm lấy anh không buông, Vương Nhất Bác thở dài bất lực.

Sau khi trả thỏ con về ổ thì anh đi ra ngoài phòng bếp, rất điềm nhiên rót một cốc nước ngửa cổ uống một hơi hết sạch. Rồi đi lên tầng nằm xuống trên giường, tay gác lên trán.

Nhớ lại khoảnh khắc hai người chạm nhau, anh đưa tay sờ lên môi mình, chắc vẫn còn vương lại vị ngọt của Tiêu Chiến, đoạn Vương Nhất Bác liếm môi một cái rồi tự nhiên cười như bị bệnh.

...

Sáng ra sau khi đã đánh răng rửa mặt xong xuôi anh ngồi vào bàn ăn sáng, góc độ này trùng hợp lại nhìn được cửa phòng của Tiêu Chiến. Vừa ăn vừa nhìn con sâu lười lại ngủ quá giờ đang ngáy ngủ ngáp ngắn ngáp dài đi ra.

Mắt thấy Vương Nhất Bác đang nhìn mình, liền như con thỏ cụp đuôi chạy một mạch về hướng ngược lại trốn tránh. Anh vốn dĩ còn định cười với Tiêu Chiến, thấy một màn này mặt như đưa đám, bữa sáng cũng không ngon nữa rồi.

Quý Hướng Không vừa từ cửa chính bước vào liền thầy vẻ mặt hằm hằm của anh họ thì không khỏi bàng hoàng. Ai chọc ông thần này nữa rồi!?

"Anh họ! Công ty có biến!"

"Lại sao nữa?"

"Phía đối tác cứ nằng nặc đòi phải gặp mặt anh mới chịu kí hợp đồng!"

"Không rảnh." Vương Nhất Bác khó chịu ra mặt.

"Trời ơi Vương tổng à, cái hợp đồng này lớn lắm đó! Anh hạ mình chút đi!" Quý Hướng Không như muốn quỳ xuống nền nhà lạy ông anh họ của mình mấy cái, đúng là không có lương tâm.

"Chú đi đi!"

"Sao được, người ta muốn gặp anh!"

"Cho một lí do."

"Anh không đi bên đó sẽ huỷ hợp đồng!"

"Nhảm!" Nói rồi Vương Nhất Bác đứng dậy, không chút nhẹ nhàng nào mà đẩy ghế ra một mạch đi lên phòng.

Quý Hướng Không ở dưới này đứng ngơ ngác, túm được một người hầu đi ngang qua hỏi. "Thiếu gia của mấy người bị mất sổ gạo à?"

———

Tiêu Chiến ngồi ôm gối lấy tay chọc chọc xuống nền tuyết trắng xoá, vẽ nguệch ngoạc không ra hình thù. Hôm nay tuyết ngừng rơi rồi, nhưng vẫn lạnh lắm, lớp tuyết dày đến mắt cá phủ khắp sân căn biệt thự rộng lớn, đọng lại trên những tán cây đã rụng hết lá.

Sáng hôm đó Tiêu Chiến tỉnh dậy, chuyện lúc đêm đã gần như quên sạch không chừa một cái gì. Ngồi vò đầu bức tóc một hồi chỉ nhớ được lúc đó mình uống rượu, tiếp sau đó có quậy phá lung tung không thì chẳng rõ nhưng lúc gần gũi với Vương Nhất Bác lại đặc biệt nhớ.

Cậu như có như không mím môi, nghĩ lại chuyện tối đó đã cùng Vương Nhất Bác làm, thật là không hiểu nổi. Ai đời lại đi hôn cậu chủ của mình chứ!?

[BJYX] Đôi ta như định mệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ