Chương 2: Khu Vui Chơi

1 0 0
                                    

Hoàng Bách đang rất khó chịu, anh bị em họ kéo đến khu vui chơi trẻ con này còn bị bỏ ra một xó. Mẹ nó, đi chơi với gái thì kéo ông đây theo làm gì, bộ nợ nần gì nhà mày hay sao. Trò chơi đầu tiên còn bắt ông đây ngồi một mình hàng đầu, hai người phía sau lại âu âu yếm yếm dỗ dành nhau.

Hoàng Bách lại muốn chửi tiếp thì nghe một giọng nói vang lên bên cạnh. Lại là mấy con nhỏ nhìn trúng nhan sắc của ông đây mà, định bụng quay sang làm mặt lạnh đuổi đi thì... Mẹ nó, đẹp... không là rất đẹp.

Hoàng Bách tự nhận mình chưa bao giờ gặp ai đẹp như vậy cả, từ tóc tai đến mắt mũi miệng đều hoàn hảo. Tai anh hơi nóng lên, xoay sang phía ngược lại khẽ nói.

"Không có."

Cho đến khi Uyên Thư ngồi xuống cạnh anh, Hoàng Bách vẫn còn ngẩn ngơ không dám quay đầu lại. Anh hết sức kiềm chế quay thẳng người, liếc nhìn qua bạn nữ ngồi cạnh.

Cô ấy đang buộc tóc lại, hương nước hoa thoang thoảng nhẹ nhàng lượn lờ quanh mũi anh. Hoàng Bách thấy cô mặc váy, khi ngồi xếch lên hẳn một phần lộ ra phần đùi trắng nõn. Anh kéo áo khoác màu đen bên cạnh, nhẹ nhàng đưa sang.

Uyên Thư nhìn thấy hành động của anh, nở nụ cười cầm lấy che lên chân mình. Thầm nghĩ mấy bạn nam bây giờ cũng lịch sự quá đi chứ.

Thấy cô cầm lấy, Hoàng Bách cười thầm, tâm trạng trở nên vui vẻ.

...

Sau một vào lượn, tàu vào lại bến. Hoàng Bách đứng lên trước, đưa tay đỡ lấy Uyên Thư đứng lên. Ai mà không biết còn tưởng anh ga lăng lắm.

"Cậu đi với người nhà hả?"

Khi hai người chờ để đi xuống, anh hỏi cô gái bên cạnh.

"Không có, tớ đi một mình."

"Vậy... tớ cũng đi một mình. Chúng ta đi chung nhé?"

Hoàng Bách gãi gãi đầu, hoa tai bên trái của anh cũng rung lên. Màu đỏ bên tai ngày càng rõ.

"Được chứ."

Uyên Thư không kén trai đẹp, chỉ cần đẹp thì cô đây cũng nguyện lòng theo.

Hai người tách lẻ khỏi nam nữ chính, Hoàng Bách còn thầm cám ơn Đặng Nhật Minh vì mang anh theo. Bởi vậy mà anh mới gặp được Chân mệnh thiên tử của đời mình chứ.

Cả hai đang vào nhà ma, nghe nói nhà ma ở đây được đánh giá rất cao trên bảng xếp hạng. Còn được khuyên là nếu dẫn bạn gái vào đây sẽ thành công trở thành anh hùng.

Hoàng Bách rất vui vẻ xếp hàng đi vào cùng Uyên Thư, mắt anh khẽ liếc tới trang phục của cô. Màu xanh! Hôm nay anh cũng mặc áo sơ mi xanh đồng dạng, đây không phải là trời tính chứ còn gì nữa.

Đôi giày bên dưới cũng là một cặp, Para - Noise trắng và đen.

Trời má, Hoàng Bách kêu lên trong sung sướng. Không uổng công anh ta lấy đôi giày này ra mang, còn tưởng đi công cốc một chuyến rồi.

Hai người dần bước vào bên trong, bên ngoài cũng đã giới hạn số lượt đi vào. Nhân viên thấy hai người bọn họ nhan sắc nghịch thiên lại đứng cạnh nhau, mặc đồ đôi nên không ngừng liếc mắt nhìn. Trước khi đi vào còn không quên nhắc nhở.

[Đang Viết] Liệu Còn Vẹn NguyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ