Giờ cao điểm

2.2K 146 2
                                    

Gã chỉ muốn rời đi.

Vào một lúc nào đó.
.
.
.
.
Đế giày khua lộp cộp trên mặt đường lát đá. Tuyết phủ dày trên chiếc ô của một người phụ nữ đang đứng bên đường. Tuyết rơi, mù mịt, trắng xóa, dày đặc, giống như một cơn mưa rào nặng hạt trút xuống những mái nhà san sát trên đường phố Moskva. Tuyết chắn tầm nhìn, giữ chân người ta. Mọi người ở nhà hết cả, chẳng ai ra ngoài để tuyết phủ trắng đầu cổ. Một cặp đôi hôn nhau dưới chiếc ô , tuyết rơi lả tả hai bên. Ô tô mở đèn chói mắt, lướt đi trên con đường trơn và nhẵn bóng. Chúng cần được nhét vào ga-ra trước khi tuyết quá dày và không thể di chuyển. Tuyết cố nuốt chửng mọi thứ.

Kể cả gã.

Belarus thường nói...gã là kẻ độc hành lạnh lẽo. Gã không phủ nhận nó, gã có phần khẳng định nó. Đúng, gã cô độc. Gã lựa chọn thế, gã không thể tin vào ai, gã cảm thấy thế giới quay lưng với gã. Và nếu nó quay lưng lại thật, thì gã sẵn sàng chống lại nó. Tuyết đập vào mặt gã, rát bỏng. Cái lạnh bỏng cháy của mùa đông Moskva làm gã thoải mái. Gã là người duy nhất đi trên đường lúc này. Tuyết bám dày trên áo gã, mũ của gã. Tuyết bay ngược, tuyết rơi, tuyết làm mọi thứ để bao phủ được gã. Nhưng tuyết không thể, vì gã quá to lớn. Gã thở dài, làn khói trắng phả ra từ miệng gã, bay lên và tan vào không trung. Đế giày vẫn in hằn trên tuyết. Hôm nay như hôm qua, tuyết vẫn rơi, rơi thật nhiều. Gã cũng như hôm qua, vẫn lê bước trên tuyết để đi dạo khi chẳng ai làm thế. Bây giờ đang là giờ cao điểm, nhưng trên đường chẳng có một ai.

Bây giờ là giờ cao điểm.

Bây giờ là anh.

[Rush Hour] [Russia x America]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ