Chương 11

343 33 8
                                        

Đến sáng hôm sau, Từ đại nhân mới qua cơn nguy kịch. Từ khi đăng cơ đến nay, đây là ngày đầu tiên Hàn Diệp không lên triều, ban đầu ngài vẫn túc trực bên cạnh Từ Tấn, nhưng vì có mặt ngài, thái y căng thẳng, dễ dàng sai sót.

Thái y nghĩ, nếu không cứu được Từ đại nhân thì sẽ bị trách tội, thôi chi bằng mời bệ hạ ra ngoài.

Nên Hàn Diệp mới bị mời ra khỏi phòng, ngài không đi xa, chỉ đứng bên cửa sổ. Tiểu thái giám dắt Tiểu Nguyên đến đây thấy vậy, liền phái người đem một chiếc ghế gỗ sưa khắc hoa đến, nhưng Hàn Diệp không ngồi, chỉ đi tới đi lui.

Tiểu Nguyên tìm một góc, cách ngài rất xa, nghĩ tướng quân đi tới đâu rồi, có lẽ giờ đã đến Hà Bắc.

Dù sao Thanh Phong cũng là con gái, cậu vốn định tìm chỗ nào cho nó nằm nghỉ, nào ngờ con khỉ hoang này lại tìm đại một góc rồi ngủ, nói sao cũng không chịu đi. Thật ra ở đây cũng có gian kề, nhưng lâu nay không có ai ở, nên rất bẩn thỉu.

Đến khi thái y lau mồ hôi bước ra khỏi phòng, nói Từ đại nhân đã qua khỏi, mới có thái giám hỏi Nguyên công tử định làm thế nào. Hàn Diệp phất tay áo, thái giám hiểu ý, dẫn họ đến một tòa cung điện khác để nghỉ ngơi.

Hàn Diệp sải bước vào phòng, mùi máu tanh nồng khiến ngài khó chịu. Từ Tấn tỉnh rồi, khuôn mặt bầu bĩnh lúc mới vào kinh hóp xuống, đột nhiên, Hàn Diệp thấy mình không quen người này.

Chàng thiếu niên ngài gặp hồi trẻ, khi ngài cải trang đến Giang Nam, giờ ngài lại thấy hơi lạ lẫm.

Thiếu niên đó, mặc bộ áo đen, cưỡi một con ngựa trắng oai hùng, lướt ngang qua ngài, tràn đầy sức sống tươi trẻ, rầm rầm rộ rộ, thản nhiên xông vào thế giới của ngài.

Đó chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ trên con phố sầm uất. Nhưng đâu biết rằng, phía trước có ác bá cưỡng đoạt dân nữ, nàng ta có khuôn mặt xinh đẹp và nét duyên dáng của con gái phương nam, nếu theo những kịch bản trong chuyện xưa, thì anh hùng sẽ cứu mỹ nhân, rồi hai người vừa gặp đã thương.

Tiếc là không phải, người vừa gặp đã thương là ngài, là ngài với Từ Tấn. Thiếu niên đó, võ công cao cường, ra tay nhanh nhẹn dứt khoát, chỉ vài ba chiêu đã có thể hạ gục ác bá. Khuôn mặt tròn tròn, mắt hạnh sóng sánh, cong thành hai vầng trăng khuyết xinh đẹp: Cô nương, cô có sao không?

Nụ cười nhiệt liệt mà đẹp đẽ. Trong nháy mắt, Hàn Diệp không dời bước được.

Dáng người thẳng tắp trác tuyệt, tuấn tú phóng khoáng, nhưng vẫn giữ được nét sạch sẽ, khí phách của thiếu niên. Hàn Diệp nghĩ, ai mà không thích người như vậy cho được, thật là xán lạn.

Hàn Diệp kết bạn với thiếu niên, với một bụng tư tâm. Rồi ngài bắt thiếu niên sạch sẽ, tươi đẹp đó vào cái hậu cung vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời này, lôi chàng vào bóng tối. Khiến chàng úa tàn, chìm vào vòng xoáy quyền lực.

Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?

Từ Tấn, ta yêu em đến vậy mà.

Hàn Diệp lùi bước, ngài muốn tháo chạy, nhưng Từ Tấn gọi ngài lại: “Là bệ hạ à?”

...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ