7: Quốc Thi, mày lại cười bệnh như thế nữa rồi.

295 71 20
                                    

   "Anh đừng bỏ em." 

____________________________

   "Mình là Mai Quang Hoàng, mong mọi người giúp đỡ!"

Thế mà ông trưởng nhõm cũ bay màu thật mọi người ạ, hôm qua vừa bị đá nay đã có người mới đến thay chỗ luôn. Thế mới biết vắng mợ chợ vẫn đông, tầm này có công ăn việc làm là quý lắm rồi.

Anh Quang Hoàng này thoạt nhìn dễ gần hơn hẳn bởi vẻ điển trai ngời ngời cùng hàm răng đều tăm tắp điểm 10, nghe đâu là người quen được sếp mời từ công ty khác đến đây làm đó. Chuyên môn nghiệp vụ nghe bảo ăn đứt cái tên trưởng nhóm cũ, phù, thế là công việc cũng bớt khó khăn hơn trước rồi.

Ai nấy trong phòng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, cái gai trong mắt cũng có ngày biến mất. Nhưng mà từ đây, mấy người đồng nghiệp nói chuyện với tôi cảnh giác hẳn chứ không thoải mái như trước nữa, vì họ sợ đụng đến tôi lại bay màu lúc nào không hay.

...

Đến lúc nghỉ trưa tôi mới mở điện thoại ra xem, hiển thị hơn hai chục cuộc gọi nhỡ của Văn Quyền.

Thằng hâm: Em nghe máy đi.

Thằng hâm: Lớn cả rồi đừng bày trò giận dỗi.

Thằng hâm: Nói chuyện đi.

Ra ban công vắng người, tôi hít một hơi rồi gọi lại cho hắn, hắn nhấc máy, tôi im lặng xem hắn sẽ nói gì trước.

   "Anh xin lỗi, Tú. Anh định đi chút về, mà bị chuốc say quá." - Giọng hắn khàn khàn. - "Anh nhớ em đến gọi anh về nhưng anh... Say quá. Anh xin lỗi."

   "Tối qua anh ngủ đâu?"

   "Ờm, anh ngủ nhà thằng Công. Nãy vừa dậy là anh gọi cho em luôn mà em không nghe máy."

   "Ờ."

Tôi chẳng có hứng nói chuyện tiếp với hắn.

   "Còn gì không?"

   "Anh xin lỗi."

   "Tôi tắt máy."

   "Khoan, tài khoản em còn tiền không?"

Môi tôi run run, cái cảm giác ức chế không thể tả cùng máu nóng như dồn lên não.

   "Sao?"

   "À... Bắn anh 50k tiền taxi."

Tắt máy, tôi chuyển khoản tiền cho hắn rồi ngậm nguyên cục tức bỏ qua bữa trưa mà trải nệm nằm xuống ngủ. Càng nghĩ lại càng tức điên cả người, tự hỏi mình đang chịu đựng vì điều gì.
Văn Quyền dạo gần đây càng ngày càng quá đáng vượt sức tưởng tượng của tôi, hắn trước đây chẳng ngoan ngoãn gì nhưng cũng không hèn kém đến nỗi đó.

Tại sao.

Trằn trọc mãi chẳng ngủ được, tôi vừa trở mình sang một bên thì, má!!!!!!

   "Suỵt." - Anh Thi như đã có chuẩn bị sẵn mà nhanh như cắt bịt miệng tôi lại. - "Mọi người đang  ngủ."

Tim tôi đập thình thịch như điên sau một pha giật thót, má cứu con, tí thì đột quỵ để hiếu thảo tề tựu với ông bà.

Giá như chúng ta... - Trang SơNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ